"Tớ..." Lê Mẫn Nghi nhìn Tống An Nhi, nhếch môi, "Được thôi, tớ sẽ cố nói chuyện với cậu ấy"
Nghe cô ấy nói như vậy, vẻ mặt của Tống An Nhi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, khỏe môi cũng hơi nhếch lên.
Cô ấy đã nói như vậy, nói cách khác thật ra cô ấy cũng không tức giận lắm.
Đường Nhã Phương lộ ra nụ cười hài lòng, "Thế mới đúng chứ. Nào, chúng ta ăn cơm trước, ăn cơm xong mới dễ nói chuyện."
Cô lấy đũa gắp một miếng cá đặt vào trong bát của Lê Mẫn Nghi, "Đây là cá rán mà cậu thích ăn."
Tiếp theo, cô cũng gắp thức ăn cho Tống An Nhi, "An Nhi, đây là khoai tây sợi chua cay mà cậu thích ăn."
Tống An Nhi mỉm cười, "Cảm ơn." Đường Nhã Phương cười lắc đầu, "Giữa chúng ta không cần khách khí như thế."
Tống An Nhi mỉm cười, không nói gì nữa.
Bầu không khí của bữa ăn này rất hòa hài, chủ yếu là một câu "Lúc ăn không nói chuyện” của Lục Đình Vỹ, khiến mỗi người đều không nói gì, mà yên lặng ăn cơm.
Điều này khiến Lục Đình Chiêu luôn luôn nói nhiều phải kìm nén đến mức suýt nữa thì bị nội thương.
Cơm nước xong xuôi, mọi người tụ tập ở phòng khách, Lục Đình Chiêu nhẫn nhịn nãy giờ vội vàng mở miệng, "Mọi người ai có thể nói cho tôi biết rất cuộc hai người bọn họ bị làm sao không?"
Cậu ấy dùng tay chỉ vào Lương Phi Mạc và Tống An Nhi.
Ở trên bàn cơm, cậu ấy nhìn thấy Phi Mạc luôn gắp thức ăn cho An Nhi, mắt đi mày lại vô cùng thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159551/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.