Một bữa cơm ăn mất hơn hai giờ, lúc đi ra khỏi khách sạn đã là mười giờ hơn.
Đêm thu, trời lạnh buốt như nước.
Một trận gió thổi tới, cả người Đường Nhã Phương bỗng nhiên run lên, lạnh quá đi.
Đột nhiên, một chiếc áo khoác còn mang theo nhiệt độ choàng lên vai cô, giọng nói quan tâm trầm thấp của Lục Đình Vỹ vang lên trên đỉnh đầu, "Mặc vào, đừng để cảm lạnh."
Đường Nhã Phương ngẩng đầu, mỉm cười với anh, sau đó ngoan ngoãn mặc áo khoác vào.
Ừ, thế này ấm áp hơn nhiều.
"Tổng giám đốc Lục, không nhìn ra anh còn biết quan tâm như thế."
Tiếng chế nhạo của Lê Mẫn Nghi truyền tới từ bên cạnh, Đường Nhã Phương quay đầu nhìn về phía cô ấy, ánh mắt lóe lên một vẻ gian xảo, "Mẫn Nghi, cậu cũng lạnh sao? Tớ bảo Đình Chiêu cởi áo khoác trên người cậu ấy cho cậu mặc nhé."
Ý cười bên môi Lê Mẫn Nghi liền ngưng lại trong nháy mắt, á à, cô mới chỉ trêu chọc tổng giám đốc Lục một câu, Phương đã vội vàng bảo vệ chồng, lấy Lục Đình Chiêu ra đáp trả, đúng là
Thấy thế, Tống An Nhi che miệng cười trộm, ánh sáng chuyển động trong đôi mắt trong sáng, trông rất đẹp.
Lương Phi Mạc có chút mất tập trung, muốn lên tiến lên sờ mặt cô.
"Tớ và Đình Vỹ sẽ về thẳng nhà, không tiến các cậu nữa."
Lúc này giọng nói của Đường Nhã Phương lại vang lên lần nữa, kéo lí trí của anh ta lại.
Lấy lại tinh thần, anh ta phát hiện mình đã giơ tay lên, bên môi tràn ra một nụ cười khổ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159546/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.