Cảm thấy nhiệt độ trên môi càng ngày càng nóng dần lên, đồng tử Lục Đình Chiêu đột nhiên giãn ra.
Cô ấy bị điên à?!!!
Lê Mẫn Nghi chỉ chạm nhẹ vào môi rồi rời đi, sau đó cô quay lại nhìn cô gái nhõng nhẽo - người đang bị hành vi của cô làm cho choáng váng.
Cô cong môi cười, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút thất vọng, tưởng rằng lúc Lục Đình Chiều hôn mình anh ta sẽ có chút phản ứng trở lại.
Nhưng không.
Mà thật ra cũng có một phản ứng, nhưng nó chỉ là do anh ta bị choáng váng, và sau đó không còn cái nào khác.
Nhàm chán!
Vì vậy, cô quay sang nhìn Lục Đình Chiêu và phát hiện anh đang nhìn mình với đôi mắt sâu thẳm.
Cô cảm thấy lương tâm cắn rứt không thể giải thích, nhẹ nhàng ho khan một tiếng:"Anh đừng nghĩ nhiều, tôi hôn anh không có nghĩa là tôi thích anh."
Cô vừa nói, trong đáy mắt cô vừa trào dâng lên một loại cảm xúc khó hiểu, nhưng ngay sau đó đã biến mất.
Lục Đình Chiêu cũng bình tĩnh nói: "Tôi cũng không nghĩ nhiều, cô yên tâm."
Lê Mẫn Nghi nhíu mày, chuyện này mà anh ta cũng không nghĩ nhiều, làm sao cảm thấy lời giải thích vừa rồi của mình giống như cơn gió thoảng qua vậy?
"Không nghĩ nhiều vẫn là tốt nhất” Cô nheo mắt, vẻ mặt trong phút chốc nghiêm lại, chế nhạo:“Anh dám đùa giỡn với tôi, chính anh sẽ phải tự gánh chịu lấy hậu quả.
Nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của cô, Lục Đình Chiêu nhíu mày: "Thật ra..."
Lúc anh vừa định giải thích thì đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159542/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.