“Ồ ?” Lục Đình Chiêu nhướng mày, lộ ra chút hứng thú trong đôi mắt đen láy, “Cô sợ tôi đi tìm người phụ nữ khác sao?”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lê Mẫn Nghi cứng nhắc lại, nhưng ngay sau đó đã được khôi phục, cô cười cười vỗ vai anh: “Lục Đình Chiêu, tôi thấy trí tưởng tượng của anh cũng thật phong phú, anh cũng có triển vọng làm biên kịch đấy.
Giọng nói của cô gắn nhẹ hơn một chút, tay cũng vỗ càng ngày càng mạnh tay, Lục Đình Chiêu nhíu mày đau đớn, sau đó hất cánh tay của cô ra:"Lê Mẫn Nghi, cô nói chuyện đàng hoàng có được không? Đừng suốt ngày động tay động chân như vậy chứ!".
Bàn tay Lê Mẫn Nghiên cứng đờ giữa không trung, nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của anh, cô ngượng ngùng rút tay về: "Xin lỗi, do tôi nhất thời kích động, nhất thời kích động."
Sau đó cô ấy hỏi: "Thế nào? Ngày mai không phải anh nói muốn hẹn tôi sao?" Lục Đình Chiêu xoa xoa bờ vai bị cô vỗ đến đau,tức giận nói: "Chín giờ mai tôi đến đón cô. Nhớ ăn mặc xinh đẹp hơn một chút." “Còn muốn tôi phải ăn mặc xinh đẹp hơn một chút?” Lê Mẫn Nghi kinh ngạc xoa xoa cắm, sau đó hai mắt chợt sáng lên, chẳng lẽ nào anh ta muốn ...
Cô ngước mắt lên định hỏi anh nhưng đã thấy anh bước thẳng vào phòng làm việc và đóng cửa lại với một tiếng "rầm".
Nhìn cánh cửa đóng chặt, Lê Mẫn Nghi cong môi, đúng là một người con trai khó có thể nắm bắt Đôi khi cùng cô đùa giỡn như một con khỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159535/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.