Đường Nhã Phương sững người một lúc, sau đó mỉm cười tươi sáng, tự nhiên hào phóng gật đầu: "Ừm, em chính là muốn anh giúp em." “Nhưng anh nghe Đình Chiêu nói rằng em không muốn nhờ anh giúp nữa.” Lục Đình Vỹ cười cười nhìn cô.
Đường Nhã Phương cong môi:" Chuyện không muốn nhờ anh giúp là chuyện của lão Trần, Chuyện đó với chuyện em định nhờ anh giúp đầu có giống nhau." "Lão Trần?". "À, là cổ đông của nhà họ Đường. Hôm nay em và Đình Chiêu tới thăm ông ấy, thế mà đã liền bị chặn ở ngoài cửa rồi."
Nhắc đến Lão Trần, Đường Nhã Phương nhịn không khỏi thở dài, trong lòng có chút thất vọng.
Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của cô, Lục Đình Vỹ trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu cho rằng ông ấy bày tỏ thái độ không ủng hộ bất kì người nào, vậy tính ra em vẫn có thể có cơ hội kia mà."“Ừ, em cũng nghĩ vậy.” Đường Nhã Phương đảo mắt một vòng, đôi mắt đẹp bỗng nhiên lóe lên một tia gian xảo:"Biết người biết ta, nắm bắt tình hình, em nghĩ hẳn là em sẽ nắm được lá phiếu của lão Trần rồi.”
Khi cô ấy nói điều này, cô ấy tràn đầy năng lượng, đôi mắt sáng long lanh như sao, hoàn toàn không giống bộ dáng ủ rũ vừa nãy. “Đã biết chắc như vậy rồi sao?" Lục Đình Vỹ nhướng mày nghi ngờ.
Không phải anh không có lòng tin đối với cô, mà là lòng người khó lường, không ai đoán được lão Trần có tâm tư gì ở bên trong.
Ông ấy thực sự không muốn mình bị cuốn vào vòng xoáy tranh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159530/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.