Đường Nhã Phương ngồi trên số pha, quay đầu nhìn Tống An Nhi đang rót nước cho cô, trong mắt cô đầy lo lắng. An Nhi giống như không có chuyện gì, rất bình thường, không thể bình thường hơn.
Nhưng càng như vậy, cô càng lo lắng.
Quen biết nhau nhiều năm như vậy, không phải cô không hiểu An Nhi, trước mặt người khác mà buồn bã cô ấy lại càng bình thường.
Suy cho cùng, cô ấy chỉ đang cố chấp, không muốn làm những người quan tâm đến mình lo lắng.
Tống An Nhi rót cốc nước mang tới, đặt cốc nước trước mặt cô, rồi ngồi xuống đối diện với cô.
"Sao cậu lại nghĩ đến việc tìm tớ thế?" Tống An Nhi cười hỏi.
"Lê Na gọi điện cho tớ, nói cậu không đi làm, điện thoại vẫn không liên lạc được. Cô ấy lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra với cậu không. Vì vậy tớ đã đến."
Tống An Nhi nghe vậy, lúng túng đứng lên, "Chết cha, tớ quên mất phải đi làm."
Nói xong, cô ấy nhấc chân lên bước nhanh về phòng.
Đường Nhã Phương nhìn cô ấy, đi tới cửa liền nhẹ giọng nói: "An Nhi, nếu cậu buồn thì cứ khóc đi, đừng cố chấp."
Nghe vậy, cô ấy dừng lại, Tống An Nhi trả lời mà không quay đầu nhìn lại: "Tớ không sao."
Lời vừa dứt, cô ấy nhanh chóng bước vào phòng.
Nhìn thấy như vậy, Đường Nhã Phương thở dài thườn thượt, không biết phải làm thế nào.
Tống An Nhi bước vào phòng liền đóng cửa lại, cô ấy dựa lưng vào cửa, nhìn chiếc giường bừa bộn, trong không khí còn có mùi của anh ta.
Cô ấy cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159520/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.