Thấy cô khó chịu, Lục Đình Vỹ hơi nhướng mày, khóe môi tràn ra một nụ cười dịu dàng.
Đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, mày và mắt đầy vẻ cưng chiều, "Anh nhờ dì Ngô nấu súp cá cho em, lát nữa uống nhiều chút."
"Vâng." Cô trả lời một cách nhu mì.
Tóc của cô rất mỏng mềm mại, đầu ngón tay nhẹ nhàng nghịch tóc, hai mắt dần dần híp lại, lộ ra một chút tia sáng lạnh.
Nghiêm Ninh!
Một người đàn ông có động cơ không trong sáng với Nhã Phương.
Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo tỏa ra từ anh, Đường Nhã Phương ngẩng đầu lên, thứ đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh lùng trầm tư, đôi mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được suy nghĩ của anh lúc này.
Cô cau mày, sau đó khẽ thì thầm:
"Đình Vỹ."
Nghe thấy giọng nói, Lục Đình Vỹ cúi đầu xuống, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của cô, anh nói: "Có chuyện gì vậy?"
Đường Nhã Phương cười lắc đầu: "Không sao, là em đói bụng rồi."
Lục Đình Vỹ mỉm cười, xoa đầu cô nhẹ nhàng, "Anh lấy súp cá cho em."
"Vâng." Cô mỉm cười và gật đầu. Mà khi anh quay lại lấy súp cá cho cô, nụ cười trên môi cô dần tắt.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh, lông mày nhíu lại, vẻ mặt vừa rồi lạnh lùng đáng sợ, có phải anh đang nghĩ về chuyện của Nghiêm Ninh không?
Anh có phải đã hiểu lầm cô và Nghiêm Ninh rồi sao?
Cô khẽ cắn môi, suy nghĩ có nên giải thích hay không.
Lục Đình Vỹ bưng súp cá quay đầu lại, vừa nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159512/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.