Chương trước
Chương sau
“Thánh Nghiêu đã tham dự nhiều bữa tiệc như vậy từ khi còn nhỏ, nên nó thấy phiền phức." Lục Đình Vỹ giải thích cho em trai mình.
Đường Nhã Phương nhưởng mày, "Còn anh?" “Cũng vậy.” Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng đáp lại.
Đường Nhã Phương cong môi, không có tiếp tục xoắn xuýt câu hỏi này liền chuyển đề tài, hỏi: "Bây giờ tập đoàn Đường Thị thế nào?"
Khi nói tới chuyện công việc, cả người Lục Đình Chiêu liền trở nên nghiêm túc. "Hiện tại số lượng cổ phiếu chúng ta nằm giữ vẫn chưa bằng Chu Như Ngọc".
Lục Đình Chiêu thấy sắc mặt chị dâu thay đổi khi vừa nghe điều này, nhanh chóng nói thêm: "Nhưng Chu Như Ngọc đề nghị hoãn lại cuộc họp hội đồng quản trị, nên chúng ta vẫn còn thời gian để tranh thủ được sự ủng hộ của các đồng sự khác." "Chu Như Ngọc thế mà đề nghị hoãn lại?"
Đường Nhã Phương cau mày, với tính cách của Chu Như Ngọc, không phải cô ta sẽ ước gì được tổ chức cuộc họp này sớm hơn sao?"Nghe nói bây giờ mặt cô ta bị thương." Lê Mẫn Nghi đang nhìn vào máy tính đột nhiên nói một câu như vậy. "Bị thương?"
Không chỉ Đường Nhã Phương, mà ngay cả Lục Đình Vỹ và Lục Đình Chiêu cũng nhìn cô đầy nghi ngờ. Lê Mẫn Nghi lấy máy tính trên đùi đặt lên ghế số pha, sau đó đứng dậy đi tới "Ừ, hôm đó cô ta không phải bị anh và Lương Phi Mạc đánh sao? Sau đó cô ta bị người khác đánh ở trong trại giam nữa, nghe nói cả khuôn mặt rất thảm rồi." “Tôi đi đây, tôi thực sự muốn nhìn thấy đầu heo của Chu Như Ngọc.” Lục Đình Chiêu vẻ mặt mong đợi.
Đường Nhã Phương biết rằng Chu Như Ngọc đã bị chỉnh một chút, nhưng ra vẻ giống như không có chuyện gì.
Nhưng có thể thảm tới mức nào nhỉ?
Chỉ nghe Mẫn Nghi nói: "Nếu không có gì bất ngờ, tin tức này sẽ phát ra vào ngày mai." “Hả?” Đường Nhã Phương không hiểu ý của cô.
Mẫn Nghi "hehe" cười hai tiếng, "Mọi người nói xem cô ta đã xưng thành mặt heo, mà còn đi tham gia buổi lễ lớn này." “Trời mẹ, cô ta không sợ làm người ta sợ sao?” Lục Đình Chiêu hộ lên mộ tiếng.
Lục Đình Vỹ liếc Lê Mẫn Nghi một cái rồi bình tĩnh nói: "Vậy là cô đã sắp xếp phóng viên ở sự kiện, nhâncơ hội này chụp ảnh xấu xí của Chu Như Ngọc, viết bản thảo một đêm rồi ngày mai đưa lên mạng."
Ngay khi những lời này vừa nói xong, Mẫn Nghi bật người tấm tắc lắc đầu khen với Đường Nhã Phương: "Nhã Phương à, chồng cô thật thông minh nha, thế mà đã đoán được tôi muốn làm gì."
Đường Nhã Phương gượng cười : "Thật sao? Ha hả . . . . . . ha hả. ....."
Thực ra cô muốn nói cô cũng đã đoán ra được, nhưng cô không chắc lắm. "Tôi đặc biệt mong ngày mai mau tới." Mẫn Nghi không giấu được vẻ hào hứng của mình. “Tôi cũng vậy.” Lục Đình Chiêu cũng rất hào hứng.
Ai cũng biết ngoại hình quan trọng như thế nào đối với một người phụ nữ, chỉ cần gương mặt xưng thành lợn của Chu Như Ngọc trở thành đối tượng bị chế giễu trên mạng, có thể tưởng tượng được cô ta phải chịu bao nhiêu áp lực.

Trả lại gấp đôi tất cả những thương tổn mà cô ta đã gây ra cho chị dâu. "Tôi nghĩ mấy người nên kiểm soát biểu cảm của mình một chút."
Nhìn xem hai người bọn họ đều cười toe toét tới mang tai, người không biết còn tưởng trúng số độc đắc đó.
Lục Đình Vỹ duỗi tay ôm cô, khỏe mỗi cong lên, "Để bọn họ vui vẻ một chút đi nếu không ngày mai kích động quá, e rằng sẽ chịu không nổi."
Đường Nhã Phương gật đầu, "Anh nói cũng đúng.Trong Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Quốc tế đăng kia, buổi tiệc vẫn đang diễn ra sôi nổi, và không ai biết rằng những tiêu đề ngày mai sẽ được thai nghén tại đây.
Tống An Nhi cầm rượu ly trái cây, lặng lẽ đứng ở một góc tương đối yên tĩnh, con mắt được trang điểm tinh xảo nhìn tới thân người cao to đang tán gẫu cười nói với người khác cách đó không xa.
Cũng không biết người ta nói cái gì mà khiến anh ta cười rất to.
Một nụ cười chế giễu nở trên môi của anh, trên đường đến đây anh còn nói gì nữa, nếu không phải chị dâu bảo anh đợi cô đến đi cùng thì anh sẽ không tham gia cái buổi tiệc nhàm chán này.
Thấy anh cười vui vẻ như vậy, ngay lập tức liền bế mặt.
Ném cô ở đây rồi đi giao thiệp xã giao cụng với người này, uống với người kia, thật bận rộn nhỉ.
Tống An Nhi tức giận ngẩng đầu lên, uống cạn ly rượu trái cây.
Chà, ngọt, uống rất ngon.
Cô còn đang tâm trạng, nhìn xung quanh tìm người phục vụ bưng rượu, đột nhiên một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt cô.
Không tìm người phục vụ nữa, cô chạy về phía bóng người kia.
Nhưng hội trường có rất nhiều người, trong nháy mắt cô không nhìn thấy người đó đâu.
Cô thở hổn hển, đứng trong đám đông náo nhiệt,tìm kiếm bóng dáng kia.

Đột nhiên, có người vỗ vai cô, cô đột ngột quay đầu lại, bắt gặp một đôi mắt trong veo sạch sẽ. “Cô đang tìm người à?” Đối phương cười nhẹ nhàng hỏi.
Cô sửng sốt sau đó lắc đầu, "Không phải, tôi chỉ đang tìm toilet."
Nhìn xung quanh bốn phía, cô cười bất lực, "Nơi này rộng quá, không biết toilet ở đâu. Cô biết không?"
Người kia gật đầu, "Tôi biết, tôi sẽ đưa cô đến đó." Tống An Nhi cũng không từ chối, "Vậy phiền cô rồi, cám ơn."
Nhà vệ sinh nằm trong góc của hội trường, không giống như bên ngoài ồn ào, nhà vệ sinh đặc biệt yên tĩnh.
Tống An Nhi không vội đi vào nhà vệ sinh, mà nhìn chằm chằm vào cô gái đưa mình đến.
Người kia bị cô nhìn chằm chằm, cảm thấy như có thứ gì đó dính trên mặt nên vội đưa tay lên chạm vào mặt, nhưng không có dính cái gì.
Vì vậy cô gái thận trọng hỏi: "Tại sao cô lại nhìn tôi như thế?"
Tống An Nhi không trả lời cô ngay lập tức, mà tiếp tục nhìn chằm chằm cô một lúc lâu mới lớn tiếng hỏi: "Cô là Thân Minh Hà?"
Người sau sửng sốt, sau đó gật đầu, “Đúng, tôi là Thân Minh Hà, sao vậy?" “Ân nhân a.” Tống An Nhi hai mắt sáng lên, lậptức nhào tới ôm cô.
Hành động của cô ấy khiến Thân Minh Hà bị sốc, nghĩ rằng cô ấy bị bệnh thần kinh cố gắng đẩy cô ấy ra. "Tôi là bạn thân của Đường Nhã Phương, Tống An
Nhi."
Sau khi nghe thấy ba chữ “Đường Nhã Phương”, Thần Minh Hà sững người, nghe cô ấy tiếp tục nói: “Cô ấy chuyện không tiện đến dự sự kiện này, nên tôi đã nhờ tôi thay mặt cô ấy đến đây để gặp cô, nói cho cô biết, cô ấy muốn gặp cô. "
Đường Nhã Phương muốn gặp mình? Thân Minh Hà cau mày, hỏi: "Tại sao muốn gặp tôi?"
Tổng An Nhi buông cô ra, lùi lại và mỉm cười giải thích: “Chính là về đoạn video lần trước. Nếu không có sự giúp đỡ của cô, có lẽ Sơ Sơ đã bị mọi người hiểu lầm là một người có lòng dạ rắn rết." “Không có gì đâu.” Thân Minh Hà nhẹ giọng nói. "Đối với cô có thể không là gì, nhưng đối với Sơ Sơ mà nói đó là cọng rơm cứu mạng. Vì vậy cô ấy muốn đích thân cảm ơn cô." "Không cần . . . . . ." Thân Minh Hà khoát tay, trước đây cô đã từng tổn thương Đường Nhã Phương rất nhiều, đoạn video kia chẳng qua chỉ là chuộc tội, không đáng để cô ấy cảm ơn. "Mặc kệ, cô nhất định phải đi gặp cô ấy, nếu không cô ấy sẽ rất buồn.
Sau khi nói xong, Tống An Nhi nói cho cô biết địa chỉ và liên tục dặn dò cô phải tới rồi mới rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.