Chu Như Ngọc ở bên canh Vi Vịnh Phong đã nhiều năm như vậy, nhưng cho tới bây giờ anh ta chưa từng nói chuyện lớn tiếng cay độc như vậy với mình.
Cô ta khó có thể tin nhìn anh ta chằm chằm, không khí trong phòng bệnh trở nên có chút căng thẳng khó kiềm chê.
Thật lâu sau Chu Như Ngọc mới uất ức mở miệng nói: "Thế mà anh lại hung dữ với em."
Nói xong thì nước mắt rơi xuống lã chã.
Thật ra Vĩ Vịnh Phong vừa la lên xong cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, rất ít khi anh ta thất lễ như vậy.
Nhưng đứa trẻ đã mất đi, làm sao anh ta có thể tỉnh táo được? "Không còn đứa trẻ, em cũng rất đau lòng khổ sở. Nhưng anh không an ủi em, vừa đến đã chỉ trích em, cuối cùng thì anh có để em ở trong lòng hay không?"
Nước mắt của Chu Như Ngọc chảy ra như suối lên án anh ta, thái độ của anh ta thật khiến trái tim cô ta nguội lạnh.
Đối mặt với sự không vừa lòng của cô ta, Vi Vịnh Phong thở dài một hơi, sau đó bước lên muốn ôm cô ta lại bị cô ta tránh né. "Vi Vịnh Phong, anh đừng nghĩ em không biết ba mẹ anh đồng ý để em bước chân vào nhà họ Vĩ chỉ vì nể mặt đứa trẻ, mới cố nhịn mà đồng ý." "Hiện tại đứa trẻ đã không còn, bọn họ cũng sẽ không cần miễn cưỡng nữa.
Thái độ của mẹ anh ta với cô ta luôn không được tốt lắm, bà ta vẫn luôn xem thường cô ta. Đứa trẻ không còn, nói không chừng sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159486/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.