Đường Nhã Phương mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt ra cô đã nhìn thấy bản thân đang ở một nơi xa lạ, điều này làm cô giật mình ngồi dậy.
Cô vội vàng vén chăn lên, khi thấy y phục trên người vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu thì cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi xác nhận bản thân cô không xảy ra chuyện gì cả, Đường Nhã Phương mới bắt đầu quan sát gian phòng này.
Gian phòng rất lớn, phong cách trang trí trong phòng này chủ yếu dùng gam màu tối, vừa đơn giản vừa trầm ổn, chắc chắn đây là phòng của một người đàn ông rồi.
Vậy thì tại sao cô lại ở chỗ này?
Lúc này, tất cả mọi ký ức từ tối ngày hôm qua ùa về trong đầu cô, từ lúc tham gia tiệc rượu đến lúc va phải Lục Đình Chiêu, rồi tới lúc thần trí mơ hồ không rõ ràng.
Thôi chết rồi!
Con người của cô co rụt lại, hình như sau đó côđã uống một ly rượu, chuyện sau đó cô không nhớ được gì nữa rồi.
Lúc đó, trong lúc còn sót lại một chút tỉnh táo, dường như cô đã nghe thấy một câu nói. "Chị Nhã Phương à, xin lỗi chị, em không muốn chuyện này xảy ra đâu. Chị muốn trách thì trách Tô Á Mai đi."
Cô không nhớ rõ lắm nên cũng không chắc có phải người đó đã nói chính xác như vậy không. Nếu như Tô Á Mai muốn hại cô thì tại sao bây giờ cô vẫn an toàn không có chuyện gì xảy ra? Hơn nữa tại sao cô lại ở đây?
Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159474/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.