“Nhã Phương, quản lý thực sự là một người tốt.”
Sau khi ngồi lên xe taxi,Tống An Nhi xúc động lên tiếng.
Trước đây đã mấy lần Lê Bích Nguyệt muốn hãm hại Nhã Phương, nếu quản lý là một kẻ ngu xuẩn giống với Lê Bích Nguyệt, vậy thì Nhã Phương bây giờ e là đã rời khỏi Thời Đại rồi.
"Lê Na rất tốt. Đối với những lần giúp đỡ của Lê Na, Đường Nhã Phương đều cảm kích trong lòng.
Có cơ hội phải nói chuyện với Phi Mạc, có thể thăng chức cho Lê Na.
“Cậu muốn đưa tớ đi đâu?” Tống An Nhi nhìn ra ngoài xe, hỏi.
“Bệnh viện."
“Bệnh viện?” Tống An Nhi kinh ngạc lên tiếng, lập tức liền hiểu ra, "Đến xem Dương Y Thanh?”
“Ừ. Lê Mẫn Nghi cũng bắt đầu đi rồi, chúng ta sẽ gặp mặt ở cổng bệnh viện.”
Biết được bọn họ muốn ra mặt thay cho mình, Tống An Nhi cay cay sống mũi, mắt ươn ướt.
“Cảm ơn các cậu.” Cô nghẹn ngào nói.
Thấy viền mắt cô đỏ ửng, Đường Nhã Phương cũng không nhịn được muốn khóc, nhưng cô đã kìm lại được.
“Chúng ta là những người bạn tốt nhất, cậu bị oan ức, tớ và Lê Mẫn Nghi sao có thể chịu được?”
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gò má cô, “Lát nữa không được khóc trước mặt đối nam nữ cặn bã kia, thái độ của chúng ta phải cứng rắn hơn bọn họ biết chưa? Không phải sợ, tớ và Lê Mẫn Nghi luôn ở bên cậu giúp cậu.”
"Ừ" Tống Di An gật đầu, nhưng nước mắt rơi lại càng dữ dội.
May mắn lớn nhất trong đời cô có lẽ chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159452/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.