Lời vừa nói xong, không khí trong văn phòng đột nhiên trở nên rất căng thẳng.
Nhìn gương mặt lạnh lùng không chú gợn sóng nào của Tô Á Mai, Đường Nhã Phương chỉ cảm thấy có một ngọn lửa đang âm thầm bùng cháy trong lòng, chỉ sợ đợi một lát nữa sẽ bùng phát.
"Ý của tôi như thế nào chẳng lẽ cô không biết sao?” Tô Á Mai hỏi ngược lại.
Đường Nhã Phương không lên tiếng, chỉ trừng mắt nhìn chầm chầm cô ta.
Tô Á Mai tựa lưng vào ghế, khoanh đôi tay lại trước ngực, ánh mắt quét qua bản thảo trên bàn, đay mắt rất nhanh lóe lên một tia sát nhọn.
“Không hiểu hả?” Tô Á Mai khẽ nhíu mày lại, sau đó cười lạnh lùng nói: “Vậy được, để tôi nói cho cô biết là tôi có ý gì nha.”
Đôi mắt của Đường Nhã Phương khẽ hít lại, chỉ thấy đôi môi của Tô Á Mai đang có chút động đậy, sau đó nói ra từng chữ một: “Tôi, đang, vứt, thứ, rác, rưởi.”
Lửa giận trong đáy mắt của cô dâng lên, đôi tay đặt trên bàn siết chặt lại thành nắm đấm, Đường Nhã Phương vô cùng tức giận cười ngược lại nói: “Tô Á Mai, làm sao thế? Cô có phải là không có cách nào khác để đối phó tôi, nên chỉ có thể ở trong công việc chống đối tôi?”
“Chống đối cô?” Tô Á Mai giống như đang nghe một cậu chuyện cười, cười lớn.
Sau đó tiếng cười tắt đi, đôi tay dùng sức đậm lên bàn, cô ta đứng dậy, áp sát thân mình vào Đường Nhã Phương, trừng mặt nhìn thẳng người đẳng trước nói: “Đường Nhã Phương, đừng có xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159447/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.