Người đàn ông nhanh chóng xâm chiếm đối môi mềm mại của cô, không ngừng rút đi hương thơm trong miệng cô, hô hấp của hai người hòa lẫn vào nhau, ý thức mê lỵ, thân thể dán sát, một lồng không khí nóng bỏng, chậm rãi bao bọc chung quanh hai người
Trong mơ hồ, Đường Nhã Phương chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình càng lúc càng nóng, cả người giống như đắm chìm trong ngọn lửa nguyên sinh có thể đốt cháy mọi thứ, một luồng khí nóng bỏng không ngừng loạn xạ trong cơ thể, cơ hồ thiêu hủy lý trí của cô.
Mà nụ hôn của anh, không hề có bất cứ vật cản nào, đôi môi anh chu du từ trên xuống, trên chiếc cổ thiên nga của cô còn để lại dấu vết mờ mờ thật sâu.
Nút áo trên người có nửa đóng nửa hở, mơ hồ có thể thấy bộ ngực lấp ló trắng như tuyết đầy đặn mê người, ẩn hiện trong lớp bra màu tím, có cảm giác bên dưới lớp vải kia, không cần miêu tả, cũng biết một khi chìm vào, là không thể thoát ra.
Cũng vừa lúc đó, Lục Đình Vỹ rốt cuộc buông lỏng cô.
Anh ghé môi vào bên tai cô, dùng kia giọng nói quyến rũ khàn khàn: "Em yêu, anh muốn em."
Đường Nhã Phương mềm nhũn nép vào trong ngực anh, thẹn thùng gật đầu: "Trở về phòng có được hay không, đừng ở đây!" "Được, chiều em"
Anh ôm ngang cô lên, nhanh chóng lên lầu, vào phòng ngủ.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, che chắn cảnh xuân vô hạn phong tình bên trong.
Sáng sớm hôm sau, Đường Nhã Phương lại lần nữa thức dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159417/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.