Mặc dù lời nói của Lục Đình Chiêu làm người ta đau lòng, nhưng Đường Nhã Phương không quan tâm chút nào.
Chỉ cần nhìn khuôn mặt đẹp trai của cậu ấy, kể cả cậu ấy tùy tiện đứng ở đâu thì cũng có vô số cô gái đi theo, cậu ấy còn sợ không có người lấy?
Đường Nhã Phương liếc cậu ấy một cái nói: "Làm sao? Cậu cảm thấy chị đứng ở bên cạnh cậu làm cản trở các cô gái khác đến tán cậu à?"
Lục Đình Chiêu nhếch mép cười nói: "Đúng vậy, chị dâu của em tốt như vậy, cô gái khác nhìn thấy chị dâu sẽ cảm thấy họ không chị" "Có đúng vậy không? Nếu chị tốt như thế, cậu có nghĩ đến việc đào góc tường của anh cậu không?"
Đường Nhã Phương nhưởng mày nhìn cậu ấy, cười xấu xa nói.
Lục Đình Chiêu vừa nghe thế, khóe miệng cậu ấy co giật hai cái, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ nói: "Chị dâu, cơm chúng ta có thể ăn lung tung nhưng đừng đùa giỡn lung tung thế này, chị làm như vậy sẽ xảy ra án mạng đó." "Cậu đúng là người không có tiền đồ!"
Đường Nhã Phương giả vờ xem thường nói một câu, ngay sau đó cô lại bật cười nói: "Xem ra, cậu thật sự rất sợ anh cậu."
Trong giọng của Lục Đình Chiêu có pha thêm chút buồn bực nói: "Tất nhiên rồi, từ nhỏ đến lớn em không sợ trời sợ đất, em chỉ sợ có một mình anh cả, anh cả chính là khắc tinh đời này của em. "Chị nhìn ra được.
Đường Nhã Phương nín cười, cô liếc đôi mắt mắt còn sót lại chút ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159404/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.