Chương trước
Chương sau
Đường Nhã Phương vừa mới dứt lời, khóe miệng của bốn người đàn ông đồng thời co rút lại.
Bồn người bọn họ, toàn bộ đều có xuất thân là cậu chủ của những dòng họ cao quý và hiển hách, ở trên thương trường lại là những nhân vật lớn có khả năng hô mưa gọi giỏ, rung trời chuyển đất, đằng sau mông còn có vô số phụ nữ đổ xô vào, tranh nhau bám lấy, bây giờ lại bảo bọn họ đi ra ngoài tỏ tình với đàn ông, nếu như để cho người khác biết được chuyện này, vậy bảo bọn họ ném mặt mũi đi đầu mới được đây? “Đề nghị này không tệ, em cũng muốn tham gia.
Ngay khi cả bốn người đàn ông còn đang sững sờ đến nghẹn họng, Trần Như Ý lại chỉ sợ thiên hạ không loạn mà nói xen vào một câu.
Bốn người đàn ông đồng thời trừng mắt nhìn Trần Như
Ý.
Trần Như Ý làm bộ như không nhìn thấy điều này, chỉ ném một ánh mắt sang cho Đường Nhã Phương, bày tỏ sự đồng ý của cô ấy với chủ ý của cô.
Đường Nhã Phương chớp chớp mắt, mim cười nhìn về phía mấy người Lục Đình Chiêu: “Như thế nào rồi? Có chơi hay là không đây?"
Lục Đình Chiêu nhếch khóe miệng cười khan một tiếng rồi mới nói: “Chị dâu, hay là chúng ta đổi sang một điều kiện khác đi, được không? Đi tỏ tình với đàn ông sẽ làm hại đến tên tuổi và uy danh của cậu chủ nhỏ của nhà họ Lục em đây.
Nếu như sau này mà lan truyền ra ngoài, vậy thì sẽ không có người phụ nữ nào dám gả cho bọn em nữa Hơn nữa, nếu lỡ như mà chị thua thì sao? Đến lúc đó chị phải đi tỏ tình với một người đàn ông xa lạ, như vậy thì hình như cũng không được tốt cho lắm mà nhỉ? Dù sao thì anh cả của em vẫn còn ở đây mà!”
Đường Nhã Phương hoàn toàn không hề để ý đến vấn đề này, phất tay hờ hững nói: “Không sao hết, nếu như tôi thua, đến lúc đó, anh cả của mọi người sẽ đi tỏ tình thay cho tôi!"
Không khí xung quanh bỗng nhiên rơi vào khoảng không im lặng trong chốc lát, bốn người Lục Đình Chiều nhất thời không thể bình tĩnh được nữa.
Bảo Lục Đình Vỹ đi ra ngoài tỏ tình với một người đàn ông sao?

Vậy thì đương nhiên là được rồi, đời này có thể nhìn thấy được Lục Đình Vỹ làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy thì dù cho có chết cũng thấy cam lòng. “Vậy thì đồng ý, đồng ý!
Lục Đình Chiêu là người đầu tiên không thể kiềm chế được, trực tiếp vỗ tay ấn định kết quả thương lượng.
Những người còn lại thì vội vàng phụ giúp việc rót rượu, cầm lấy xúc xắc, ỷ vào lợi thế số đông, ai cũng không thể chờ đợi được mà muốn chứng kiến khoảnh khắc Lục Đình Vỹ phải lâm vào tình thế xấu hổ.
Thế nhưng, bọn họ lại không ngờ tới được, tuy rằng Đường Nhã Phương không uống được rượu nhưng mà cô lại rất giỏi trong việc tung xúc xắc, đổ liên tiếp mấy chục văn mà chỉ để thua vỏn vẹn có ba lần.
Những người khác, bao gồm cả Trần Như Ý cũng đã uống liên tiếp hơn mười mấy ly rượu, vẻ say xỉn dần dần hiện rõ lên trên khuôn mặt trái xoan, nhỏ nhắn như quả trứng ngông xinh đẹp kia.
Lục Đình Chiều cuộn tay áo lên, cả người giống như có chút phát điên lên mà nói: “Chị dâu, em sâu sắc nghi ngờ rằng chị đang chơi ăn gian, nếu không thì không thể nào có thế quỷ quái một cách bất thường đến như vậy được, dường như lần nào đổ xúc xắc cũng thăng hết “Đã bằng lòng cược thì cũng phải thừa nhận thất bại đi chứ, cậu đừng tưởng rằng dùng cái cớ này thì có thể quạt được nợ. Tuy rằng tôi không thể uống được rượu, nhưng mà chơi mấy loại trò chơi nhỏ như thế này thì tôi lại là một cao thủ đấy. Gặp phải tôi, coi như mấy người tự mình chuốc lấy xui xẻo đi!”
Đường Nhã Phương híp mắt mỉm cười nhìn một đám người đang bày ra vẻ mặt buồn bực, tâm trạng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Đã rất lâu rồi cô không cảm nhận được sự hạnh phúc như thế này. Trong những năm qua, bởi vì mối quan hệ căng thắng đến bế tắc của cô và người nhà cho nên cô vẫn luôn sống trong hoàn cảnh không mấy vui vẻ. Sau này lại bị Vi Vịnh Phong phản bội, cho nên cô đã đóng chặt cánh cửa trái tim của chính mình, không dám tùy ý mở ra cho bất kỳ một ai nữa.
Mấy người đang ngồi trước mắt này đều là rồng phượng giữa những con người tầm thường, đặt trong khung cảnh của những ngày thường thì bọn họ chính là loại tồn tại ở phía trên cao không thể với tới được, thế nhưng hôm nay, bọn họ lại có thể buông hết những dáng vẻ xa cách đó của mình xuống, ngồi đây cùng chơi loại trò chơi này với Đường Nhã Phương, có lẽ bọn họ thật sự đã xem cô như người mình rồi.
Trong lòng Đường Nhã Phương không khỏi cảm thấy cảm động, cũng thấy rất may mắn. Nếu như lúc đầu không gặp được Lục Đình Vỹ, vậy thì cô của hiện tại, có lẽ là sẽ phải trải qua những ngày tháng tương đối thể tham
Lục Đình Vỹ dường như có thể cảm nhận được sự xúc động của Đường Nhã Phương, nhẹ giọng hỏi bên tại cô “Làm sao vậy?" "Không có gì đâu.
Đường Nhã Phương lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu, chậm rãi ngả đầu vào vòng tay của Lục Đình Vỹ, dùng giọng nói mà chỉ đủ để cho hai người bọn họ có thể nghe thấy mà nói với anh: "Chỉ là em cảm thấy bản thân mình thật là may mắn, có thể gả cho anh vào thời khắc cuối cùng.”
Hai con người đen tuyền và sâu thẳm của Lục Đình Vỹ đột nhiên co rút lại, anh rũ đôi mắt xuống, dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Dáng vẻ của cô ở trước mặt anh, khuôn mặt tinh xảo, khỏe mỗi hơi cong lên, nụ cười rạng rỡ, đầu nhỏ thân mật tựa vào trong ngực của anh, vẻ mặt tràn đầy sự mãn nguyện.
Trong khoảnh khắc này, trái tim vạn năm, trước nay đều khó lòng xảy ra bất kỳ sự biến hóa nào của Lục Đình Vỹ lại đột nhiên bị sụp đổ mất một khối, ngay sau đó, những lớp băng tuyết dày nặng cũng dùng tốc độ nhanh như sét đánh không kịp bịt tại mà tan chảy ra, biển thành một hồ nước ấm mềm mại.
Lục Đình Chiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng đã không còn gì ngạc nhiên nữa, nhưng đối với mấy người Lương Tuấn Anh và Lê Thành Xuyên mà nói, một Lục Đình Vỹ như thế này quả thực là đủ để cho bọn họ được mở rộng tầm mắt một phen rồi.
Hóa ra, sau khi Lục Đình Vỹ động lòng phàm tục thì sẽ biến hình thành dáng vẻ như thế này sao?
Sau một hồi sững sờ, Lương Tuấn Anh không khỏi thở dài xúc động nói: “Bản lĩnh của chữ "Tình" thật sự là không hề nhỏ, thậm chí ngay cả Đình Vỹ cũng không thể qua được một cửa ải này. “Ha ha, vậy không phải là rất tốt hay sao? Cái tên Đình Vỹ này cuối cùng cũng có được một chút dáng vẻ của người bình thường rồi." Lê Thành Xuyên cũng cười theo, nói. “Chị dâu là một cô gái tốt." Trân Bảo Dương chân thành nói ra một câu từ trong đáy lòng.
Trải qua một đêm ở chung và tiếp xúc, mấy người đàn ông này đã hoàn toàn mở rộng cánh cửa lòng và cởi mở hơn với Đường Nhã Phương
Cô gái này có tính tình vui vẻ, tự do, không có chút giả vờ, làm bộ nào, cùng chơi thì sẽ không câu nệ, gò bó, lúc nên cười thì sẽ cười. Ở trên người có hoàn toàn không thấy được dấu vết của sự nhõng nhẽo và dè dặt chỉ có trên người của các cô chủ nhà giàu
Nhưng mà, cũng chính bởi vì sự tự do và dễ gần của Đường Nhã Phương mà mọi người đều cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô, trong lòng bọn họ lại càng không tự chủ được mà quý mến cô, muốn được thân thiết hơn với cô.
Đêm hôm đó, Đường Nhã Phương chơi rất vui vẻ, cũng uống rất nhiều rượu, cuối cùng trực tiếp ngả vào vòng tay của Lục Đình Vỹ mà ngủ say.
Lục Đình Vỹ ôm lấy cô, giống như đang che chở, bảo vệ cho món bảo bối quý giá nhất trong thế gian, đứng dậy khỏi số pha: "Tối nay trước hết cứ dừng lại ở đây đi, tôi đưa cô ấy quay về nghỉ ngơi trước.
Những người ngồi ở phía sau lưng đều gật đầu, không ai lên tiếng ngăn cản hai người bọn họ mà chỉ im lặng đưa mắt nhìn Lục Đình Vỹ ôm Đường Nhã Phương rời đi.
Một đêm say rượu, sáng sớm ngày hôm sau, khi Đường Nhã Phương tỉnh dậy thì chỉ còn cảm giác được hai bên huyệt Thái Dương đau nhức như muốn nứt ra, vừa liếc mắt nhìn xuống lại phát hiện quần áo trên người không biết đã được thay ra từ bao giờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.