Vào buổi tối ngày thứ hai sau khi kết thúc dự án, Đường Nhã Phương nhận được cuộc điện gọi của Đường Quốc Thành. Sau khi hai ba con trò chuyện ngắn ngủi, thì kết thúc cuộc gọi. Lục Đình Vỹ ôm lấy Đường Nhã Phương từ phía sau, để cảm lên trên vai của cô, nhẹ giọng hỏi: "Ba của em tìm em có chuyện gì vậy?" Đường Nhã Phương nghiêng mặt qua, thuận thể dựa vào trong lòng ngực của anh, cười nói: "Không có gì, ngày mại là sinh nhật năm mươi tuổi của ba em, ông ấy kêu em về." "Vậy em có muốn về không?" Lục Đình Vỹ nhẹ nhàng hôn lên môi cô, hỏi. "Không muốn về, nhưng nhất định phải về, cho dù thế nào thì đó cũng là ba của em. Nếu mẹ của em còn sống, chắc chắn bà ấy cũng không muốn nhìn thấy em và ông ấy làm ầm ĩ thành như vậy Đường Nhã Phương thở dài, giọng điệu hơi bất đắc dĩ. Từ lúc dọn ra ngoài đến bây giờ đã gần một tháng, hai ba con cũng không ai liên lạc với ai, bây giờ Đường Quốc Thành chủ động gọi cho cô, làm sao cô có thể không về? Lục Đình Vỹ xoay thân người của cô lại, ôm vào trong ngực: "Ngày mai anh sẽ bảo Đình Chiêu chuẩn bị quà mừng để em mang đến, đừng lo lắng. "Ừm, cảm ơn anh." Đường Nhã Phương cười cọ cọ trong ngực của anh, ánh mắt hơi lo lắng. Sau khi trở về, chắc chắn không tránh khỏi việc gặp mặt Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong, với tính tình của Chu Như Ngọc, lần trước chịu thiệt thòi lớn như vậy, đúng là không biết cô ta lại muốn làm ra chuyện xấu gì. Nghĩ vậy, trong lòng của Đường Nhã Phương không khỏi cảm thấy hơi phiền chán. Lục Đình Vỹ dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, anh ôn nhu trấn an cô. "Không sao đâu, nếu thật sự không ổn, lúc đó em về sớm một chút, anh đi đón em. "Được." Nghe thấy Lục Đình Vỹ nói như vậy, Đường Nhã Phương mới mỉm cười. Vào lúc tám giờ tối ngày hôm sau, sảnh lớn của nhà họ Đường được trang trí theo kiểu cung đình phục cổ sáng rọi rạng rỡ, đèn chùm thủy tinh lộng lẫy lấp lánh sáng ngời, khách khứa được mời đến chúc thọ đi vào rất đông.
Tập đoàn Đường Thị ở thành phố Hải Phòng, mặc dù không phải giàu sang quyền thể to lớn gì, nhưng Đường Quốc Thành ở trong giới thương mại cũng được coi là người từng trải, có mạng lưới quan hệ rất rộng, tiệc sinh nhật của ông ta đều tập hợp những người trong giới thượng lưu, lãnh đạo giàu sang quyền thế. Khi Đường Nhã Phương về đến nhà, vẻ mặt của Đường Quốc Thành đang rạng rỡ đón khách khứa ở cửa. Bên cạnh ông là Triệu Thanh Bích ăn mặc trang điểm xinh đẹp, dáng vẻ giống như bà chủ. Đường Nhã Phương cất bước đi qua, vẻ mặt hơi lạnh nhạt kêu một tiếng: "Ba!" "Con về rồi sao?" Khi Đường Quốc Thành nhìn thấy Đường Nhã Phương, nụ cười trên khuôn mặt hơi dừng lại, lập tức nói: "Tối nay khách khứa hơi nhiều, đợi lát nữa giúp ba tiếp đón một chút." "Da." Đường Nhã Phương gật đầu, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt, sau đó cô không nói gì nữa, xoay người đi sang một bên. Trong suốt cả quá trình, cô giống như không nhìn thấy Triệu Thanh Bích, thậm chí không thèm chào hỏi bà ta một câu Nụ cười trên mặt bà ta hơi cứng đờ, khỏe mắt hơi co giật hai cái, trong đáy mắt thoáng qua một tia cay nghiệt. Bà ta giận dữ trừng mắt liếc Đường Nhã Phương một cái, bà ta biết rằng Đường Nhã Phương cố ý làm cho bà ta xấu hổ. Đường Nhã Phương giống như không nhìn thấy, chọn một vị trí để đứng, lại lười nhúc nhích. Đúng lúc này, Đường Nhã Phương nhìn thấy Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc ở trong phòng tiệc cách đó không xa. Chu Như Ngọc mặc một bộ lễ phục màu đỏ gợi cảm, khuôn mặt thoa phấn, thoạt nhìn càng thêm quyến rũ, có lẽ vì mới mang thai chưa bao lâu cho nên không nhìn thấy bụng, vì thế vẫn giữ được vóc dáng chuẩn.
Về phần Vi Vịnh Phong, anh ta vẫn giả vờ làm ra hình ảnh một quý ông lịch thiệp như trước đây. Nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ, Đường Nhã Phương hơi giật mình, lại nghĩ đến Lục Đình Vỹ Cô nghĩ, nếu lúc này anh cũng có thể đứng bên cạnh cô, tham dự vào dịp này, thật là tốt biết bao. Đường Nhã Phương bật cười. Cô kết hôn với Lục Đình Vỹ chưa đến một tháng, nhưng sự ảnh hưởng của anh đối với cô lại to lớn như thế. Cô biết rất rõ, lần trước khi tham gia lễ đính hôn của Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc, trong lòng của cô còn cảm thấy không thoải mái, nhưng bây giờ cô không có một chút cảm giác nào. Ở bên Lục Đình Vỹ một tháng, nhưng cũng đã bù đắp lại mấy năm cô ở bên Vi Vịnh Phong. Trong lúc Đường Nhã Phương đang sững sở, bỗng nhiên Chu Như Ngọc kéo cánh tay của Vi Vịnh Phong, đi đến trước mặt cô, vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn hỏi: "Đường Nhã Phương, sao tôi nay không thấy người đàn ông ở bên em tối hôm đó nhỉ?" "Liên quan gì đến chị?" Đường Nhã Phương lạnh lùng nói, cảm thấy người phụ nữ này thật chưởng måt. Chu Như Ngọc trừng mắt nhìn cô, sắc mặt của cô ta thoáng qua một tia tức giận. Năm chữ này, khiến cho cô ta nhớ tới sự sỉ nhục khi ở nhà hàng tối hôm đó. Ban đầu cô ta còn tưởng rằng, tối nay người đàn ông kia sẽ về cùng Đường Nhã Phương, cô ta muốn nhận cơ hội trả lại sự sỉ nhục đó, nhưng không ngờ lại không thấy bóng dáng đâu. Vẻ mặt của Chu Như Ngọc thay đổi không ngừng một lát, bỗng nhiên cười nói: "Đường Nhã Phương, không phải em lại bị vứt bỏ chứ? Chị đã nói rồi, kiểu đàn ông như vậy, làm sao có thể thích em được? Để chị xem thử, người ta chỉ là muốn chơi đùa em, sau đó đá em đi thôi đúng không?" "Liên quan gì đến chị?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]