Lúc nhìn thấy anh ta, vẻ mặt đang tươi cười của Đường Nhã Phương hơi gương một chút, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó cô lại giống như không thấy vậy. Cô thu hồi nụ cười, trực tiếp đi lướt qua anh ta.
Vĩ Vịnh Phong rõ ràng cũng có chút kinh ngạc, nhưng sau khi thấy Đường
Nhã Phương không đếm xỉa đến anh ta, sắc mặt của anh ta trở nên cực kỳ khó coi, nhịn không được gọi cô lại: "Nhã Phương."
Đường Nhã Phương không đáp lời, cũng không hề dừng bước, vốn dĩ cô - không có ý định đáp lời.
Ánh mắt của Vị Vịnh Phong trầm mặc, không do dự một lần nữa đuổi theo cô, nghiêng người ngăn cản trước mặt cô nói: "Nhã Phương, chúng ta nói chuyện một chút." “Tôi và anh không có chuyện gì để nói cả."
Đường Nhã Phương lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, vòng qua anh ta, tiếp tục bước đi.
Vi Vịnh Phong vẫn chưa từ bỏ ý định: "Tôi chỉ muốn nói với em mấy câu thôi."
Vẻ mặt của Đường Nhã Phương có chút không kiên nhẫn: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
Thấy Đường Nhã Phương không hề mặt anh ta, sắc mặt của Vĩ Vịnh Phong càng thêm lạnh lùng trầm mặc, nhưng vẫn nhẫn nại nói: "Tôi chỉ muốn nói với em, đoạn tình cảm này, tôi thật lòng xin lỗi em, Như Ngọc cũng đã làm một số việc quá đáng, nhưng xin em hãy nể tình cô ta đang mang thai, đừng tiếp tục gây phiền phức cho cô ta nữa được không?" "Tôi gây phiền phức cho Chu Như Ngọc?"
Nghe đến lời này, Đường Nhã Phương dường như đang nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-cuoi-duoc-tong-tai/1159341/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.