Tôn Bắc cảm thấy chưa có hôm nào mệt như hôm nay. Không hiểu cha nghĩ gì mà bảo hắn mang em gái đi cùng. Tôn Diệu là em gái hắn nhưng hắn không thể chịu nổi. Mặc dù con bé là khuôn hình tiểu mỹ nữ bại hoại khổ nỗi tính cách trẻ con làm hắn rất là phiền.
Đang đả tọa nghỉ ngơi thì cái giọng nói ám ảnh hắn lại vang lên:
- Anh, Anh, mau ra xem này. Có búp bê bay trên trời.
- Bà cô của tôi ơi! Đừng có ảo tưởng nữa. Làm gì có chuyện đó
- Thiệt mà, Anh mau ra đây bắt lại cho em, nó bay đi mất giờ.
Tôn Bắc không tình nguyện mà đứng dậy ra khỏi lều, đưa mắt nhìn, quả nhiên có thật. Chuyện lạ nha, con bé này không nói dối, nhưng mà lại rước lấy phiền phức cho hắn rồi.
- Anh bạn này xin thứ lỗi cho em gái tôi, cái tính nó từ nhỏ đã vậy.
- Không có gì.
Vô Danh cũng không biết nói sao khi thấy một cô bé đang đuổi theo Thủ Hộ Linh bay vòng vòng xung quanh. Con pet này tu vi còn cao hơn hắn, nên cũng chả có gì phải lo. Hắn còn đang nhìn thì Tôn Bắc đã hô lên:
- Diệu, em dừng lại coi, không thấy có người khác ở đây à.
Tôn Diệu đang đuổi bắt, không tình nguyện trở lại bên anh trai. Thủ Hộ Linh cũng bay về bên chân Vô Danh, mắt híp lại hình vầng trăng nhìn Tôn Diệu, có vẻ nó vừa chơi rất vui. Lúc này Vô Danh mới hỏi:
- Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-chi-ton/2428601/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.