Vô Danh kinh hoàng, đặt hộp cơm xuống rồi nhanh chân chạy đi. Ở một góc khuất cách hang động không xa, môn chủ thì thầm:
- Tên này còn tính giả bộ đến bao giờ?
Trong số các trưởng lão bên cạnh, một người nóng tính nói:
- Môn chủ sao không giết hắn luôn đi, cũng chỉ là một tên Trúc Cơ hậu kỳ thôi mà.
- Ngươi nhầm, hiện tại hắn đã là Kim Đan sơ kỳ rồi.
- Cho dù như thế trưởng lão ai chẳng là Kim Đan hậu kỳ, giết hắn đâu có khó.
Có trưởng lão cơ trí chen vào:
- Môn chủ là muốn dây dài câu con cá lớn, để điều tra thế lực sau lưng tên đó
- Bắt hắn, tra hỏi không phải là xong, làm gì mà rườm rà thế.
- Đúng là nói mà không thèm nghĩ, ngu ngốc. Chẳng lẽ ngươi không sợ tên đó là tử sĩ không khai thác được gì sao
- Ngươi nói ai ngu!...
Thấy sau lưng sắp loạn, môn chủ đành quay lại quát:
- Câm miệng! Một đám già đầu rồi mà còn tranh cãi như trẻ nhỏ còn ra thể thống gì.
Mấy tên trưởng lão im re, môn chủ dẫn đoàn người trở về. Thực ra môn chủ cũng sắp không chờ được nữa, tên sát thủ này cũng quá kiên nhẫn đi.
Vô Danh càng ngày càng có cảm giác nguy hiểm. Hắn quyết định tạm thời bỏ qua Hoa Thanh, nếu tu vi là Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không còn phải kiêng kị nữa. Dù sao một thời gian như vậy cũng không có cơ hội xuống tay.
Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-chi-ton/2428586/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.