Trước sự thất bại nhanh chóng của Lâm Hạo, bên dưới hoàn toàn ngỡ ngàng.
Ai có thể ngờ được một hậu thiên cảnh tam trọng lâu năm lại đại bại dưới tay của một tên vừa mới tấn cấp không lâu.
Không tiếp nổi một chiêu.
Nói ra thì tưởng nói đùa nhưng sự việc xảy ra mọi người đều chứng kiến, không tin cũng phải tin.
Một lần nữa cảm khái cho cái danh thiên tài không phải nói chơi.
Đối diện với lời lẽ của Thanh Phong, Lâm Hạo toàn thân run rẩy, tay siết chặt lại, mồ hôi nhễ nhại tuôn ra như mưa.
Chỉ còn một trận nữa.
Đúng một trận nữa.
Lâm Hạo hắn sẽ thông qua.
Vậy mà thất bại trong gang tấc, đánh mất cơ hội, thâm trí còn nội thương ở chân, nếu không tĩnh dưỡng ít nhất một tháng đừng hòng đi lại được.
Thanh Phong nhìn Lâm Hạo cười nhạt nhẽo.
Hắn đã để ý tới Lâm Hạo từ trước rồi, chỉ có điều chưa hề lên khiêu chiến ngay.
Chờ cho Lâm Hạo trải qua chín trận, sức lực tiêu hao đáng kể mới lên khiêu chiến.
Mà nói đi cũng phải nói lại, tên Lâm Hạo này cũng là có thực lực, đánh liên tiếp chín trận không thua, Thanh Phong cũng phải có lời khen cho hắn.
Thu hồi tâm tư, Thanh Phong nhàn nhạt nhìn Lâm Hạo khó khăn chật vật không thể đứng dậy, chân phải bất ngờ giơ lên, một cước quét ngang eo.
Nương theo lấy một tiếng hét thảm, Lâm Hạo bay như tên bắn đập xuống dưới đài, nội thương đã nặng giờ còn nặng thêm.
Mọi người dưới đài giờ đây hảo cảm với Thanh Phong hoàn toàn biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tinh-chi-lo/4605341/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.