Dịch giả: Ông lão câu cá
Nghe thanh âm có phần quen thuộc, Tiểu Nhất bảo lão phu xe dừng lại. Hắn nhảy xuống đất, ngẩng đầu nhìn thì Viên Phượng Minh và Xa Hải cũng vừa đến nơi. Trong lòng Tiểu Nhất hồ nghi tự hỏi không biết hai người có chuyện gì. Hắn hướng vào trong xe thông báo để sư phụ biết.
Viên Phượng Minh vẻ mặt áy náy, mặt quay vào trong thùng xe thi lễ, nói:
"Trong lúc tiệc rượu không tiện giãi bày chuyện hệ trọng, đành đến đây mạo phạm dừng xe ngựa đạo trưởng, xin đạo trưởng không chấp nhất."
Thanh Vân đạo trưởng đưa mắt nhìn vẻ bối rối của Viên Phượng Minh, ôn tồn nói:
"Không sao, cô nương có chuyện gì xin cứ nói."
"Ở đây ư.. Thứ lỗi cho tiểu nữ mạo muội, không biết có thể mời đạo trưởng rời bước đến Thái Bình tiêu cục nói chuyện không?"
Vẻ mặt lo lắng, giọng nói của Viên Phượng Minh mang theo vài phần chờ mong.
Thanh Vân đạo trưởng suy nghĩ giây lát, vuốt râu nói:
"Mời cô nương dẫn đường."
Không ngờ Thanh Vân đạo trưởng dễ dàng chấp thuận, Viên Phượng Minh lòng vui mừng, nói:
"Tốt quá! Đa tạ đạo trưởng, xin mời theo tiểu nữ."
Đứng sau Viên Phượng Minh, Xa Hải vui mừng ra mặt, hai tay nắm chặt lấy nhau, hướng phu xe hô lớn:
"Biết Thái Bình tiêu cục chứ? Tới đó thôi."
"Ha ha, đến cả đứa trẻ ba tuổi ở trấn Thái Bình này cũng biết cổng lớn của tiêu cục nằm ở đâu. Xa tiêu đầu yên tâm."
Phu xe cười lớn đáp lời.
Chứng kiến mọi người nói chuyện, trong lòng Tiểu Nhất càng hiếu kỳ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-tien/13175/quyen-1-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.