Chương trước
Chương sau
Chính là không ngờ được, đúng là không thể ngờ được, đường đường là Thiên giai cao thủ, lúc ngủ còn có tật xấu này!

Đường Phong càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng lại ngại không dám cười thành tiếng nên đành chịu khó nín cười, khóe miệng cũng đã kéo tới tận mang tai rồi.

- Ngươi còn cười!

Bạch Tiểu Lại vừa ngẩng đầu dậy đã thấy Đường Phong dùng một loại ánh mắt vô cùng quỷ dị nhìn mình, trên mặt cười đến mức sắp nở cả hoa nhưng lại cố tình không phát ra chút thanh âm nào.

- Không cười!

Đường Phong vội thu lại nét cười trên mặt, nghiêm giọng nói:

- Ai mà không có vài bệnh vặt chứ? Không cần để trong lòng, việc hôm này trời biết đất biết, cô biết ta biết, ta tuyệt đối không nói lung tung đâu.

Vừa nói thế nhưng Đường Phong lại cười gian nói:

- Ta thấy cô hay đem gối đi phơi nắng, chắc là vì nguyên nhân này đúng không?

Bạch Tiểu Lại tức giận trừng mắt nhìn hắn, thần sắc đột nhiên biến đổi, thấp giọng nói:

- Có xe ngựa đang tới.

Đường Phong cũng lập tức nghiêm túc lại, dỏng tai nghe ngóng một hồi nhưng chẳng nghe thấy gì cả.

Hắn biết cảnh giới của mình không bằng Bạch Tiểu Lại, cho dù năm giác quan có nhạy bén hơn nữa thì cũng không bằng được nàng ta.

Đại khái hơn nửa nén nhang, Đường Phong mới nghe được tiếng xe ngựa đang tiến tới đây.

Đường Phong đứng dậy nhìn về nơi phát ra thanh âm liền thấy cách đó khoảng hơn năm dặm có một chiếc xe ngựa được bốn con ngựa cao to kéo đi rất nhanh.

Xe ngựa của Biên Nam Phong thật là dễ nhận ra, giống như hắn sợ người khác không biết hắn tôn quý dường nào không bằng, cả một chiếc xe ngựa cũng trang hoàng xa hoa như thế.

- Là chúng!

Đường Phong ngồi xổm xuống, dặn dò Bạch Tiểu Lại:

- Cô đối phó tên xa phu kia, ta đi giết Biên Nam Phong.

- Ngươi cẩn thận một chút.

Bạch Tiểu Lại lo lắng nói,

- Biên Nam Phong là huyền giai trung phẩm, dù bị thương cũng không dễ bị hạ như vậy đâu, ngươi chỉ cần đối phó hắn một lúc, chờ ta giải quyết tên xa phu kia xong sẽ tới giúp ngươi.

Đường Phong chỉ cười chứ không phản bác, xoay người nhảy lên một thân đại thụ bên kia đường nấp vào.

Khoảng cách của xe ngựa ngày càng gần, trải qua chuyện lần trước nên lúc giục ngựa tên xa phu kia vô cùng cảnh giác, liên tục quan sát xung quanh.

Bên trong xe ngựa. khuôn mặt sưng phù như đầu heo của Biên Nam Phong vô cùng âm trầm, trong đầu của hắn vẫn lẩn quẩn hồi ức bị làm nhục hôm qua, từ nhỏ tới lớn đây là lần khuất nhục lớn nhất của hắn.

Thân là thiếu chủ Cự Kiếm Môn, Biên Nam Phong từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, muốn gì cũng có, huống chi tư chất của hắn cũng rất cao, lúc luyện cương tam phẩm đã có cương tâm, khiến cha của hắn đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, hắn cũng tự cho bản thân mình rất xuất sắc, những người có tư chất tốt đều có quyền kiêu ngạo.

Cự Kiếm Môn mấy năm gần đây thế lực tăng nhanh, thanh danh của Biên Nam Phong hắn cũng theo đó mà lên.

Trên địa bàn của Cự Kiếm Môn, ai nhìn thấy hắn mà không kính cẩn gọi một tiếng thiếu môn chủ? Nhưng sau khi tới Thiên Tú, chẳng những mấy lão bà kia không biết điều, ngay cả Thiên Tú đệ tử cũng muốn gây khó xử cho hắn.

Đường Phong! Sau khi công phá Thiên Tú ta sẽ băm xác ngươi ra làm trăm mảnh! Trong lòng Biên Nam Phong oán độc nghĩ.

Còn Mạc Lưu Tô! Bản thiếu chủ nhất định phải dạy dỗ nàng thành một nô lệ nghe lời nhất, muốn nàng làm gì thì nàng sẽ làm cái đó.

Còn có nữa nhân kia nữa, nhớ tới bạch y nữ nhân kia, Biên Nam Phong lại cảm thấy hai má bỏng rát, đau đớn, tức giận vô cùng.

Ngày hôm qua nữ nhân đó dùng cự kiếm đánh vào mặt mình không dưới mười lần! Thù này nhất định phải trả! Không phải chỉ là Địa giai sao? Cự Kiếm Môn có năm vị Thiên giai cường giả. tùy tiện xuất mà một người nào đó cũng thừa sức bắt sống nàng ta.

Linh Nhi bên cạnh vươn bàn tay nhỏ bé, ôn nhu nói:

- Thiếu chủ, đừng nóng giận!

Biên Nam Phong trầm giọng hét:

- Sao ta có thể không tức giận được chứ? ngươi nói ta không giận thế nào được?

- thiếu chủ, Linh Nhi đã nghĩ ra một cách giúp thiếu chủ tiêu giận!

Linh Nhi yểu điệu cười khẽ một tiếng.

- Cách gì?

Biên Nam Phong hỏi.

Linh Nhi chớp mắt một cái, cười nói:

- không phải thiếu chủ rất hận Đường Phong sao? Một khi hai nữ nhân kia đã thừa nhận trước mặt bao người rằng mình là nữ nhân của Đường Phong thì chờ sau khi tấn công Thiên Tú, thiếu chủ có thể lãng nhục hai nữ nhân kia trước mặt Đường Phong, như vậy có thể khiến cả ba người bọn chúng muốn chết cũng không được, sống cũng không xong.

Biên Nam Phong hai mắt sáng ngời, vẻ mặt hậm hực cũng tan biến ngay lập tức, giống như thật sự nhìn thấy ngày như vậy, cười nói:

- Chủ ý này cũng không tệ, thiếu chủ ta sẽ lăng nhục bọn họ ba lần một ngày, để Đường Phong đứng một bên mở to mắt nhìn rõ kết cục đối nghịch cùng Biên Nam Phong ta là thế nào, để hai người bọn họ biết hậu quả của việc chọn sai nam nhân là gì!

Hai tay của Linh Nhi giống như linh xà quấn lấy cổ của Biên Nam Phong, trên tay đưa qua một chén rượu:

- Tốt rồi thiếu chủ, thù này nhất định là phải báo, nhưng nhất thời không thể vội được, thiếu chủ trước tiên uống một ngụm rượu nhuận giọng đi.

Biên Nam Phong vươn tay nhéo một cái trên ngực Linh Nhi, khen ngợi:

- Hóa ra lòng dạ ngươi độc ác như vậy, bất quá lại hợp với khẩu vị của ta.

Mắt thấy Biên Nam Phong đã kê chén rượu sát bên miệng, xa phu bên ngoài lại hét lớn một tiếng:

- Kẻ nào?

Lập tức một tiếng xé gió lao đến, mấy con ngựa đồng loạt hí lên vang trời.

Lúc xe ngựa của Biên Nam Phong vừa tiến vào địa điểm thích hợp, Đường Phong liền phóng một thanh phi đao về phía tên xa phu.

Tên xa phu kia không hổ là Địa giai cường giả. đối mặt với ám toán liền phản ứng ngay lập tức, trên miệng quát một tiếng đã tung song chưởng đánh văng toàn bộ phi đao đang lao tới mình.

Bất quá chuyện khiến xa phu có chút nghi hoặc chính là mấy chuôi phi đao này trải ra khá rộng, phần lớn đều nhắm vào những đại huyệt quanh thân của mình, thế nhưng lại có vài chuôi lại bay loạn sang hướng khác, chẳng tạo thành chút uy hiếp nào cho hắn.

Thường thúc tốt xấu gì cũng là Địa giai, trong nháy mắt liền nhìn rõ hướng di chuyển của mấy chuôi phi đao này, nhưng chuôi có quỷ đạo sai lệch, chẳng những không uy hiếp tới mình, cả thiếu chủ trong xe cũng chẳng gặp chút uy hiếp nào, chỉ đánh vào chỗ không.

Một khi đã không uy hiếp thì hắn cũng không cần phí sức chặn lại, nên hắn cũng chẳng để ý tới mấy chuôi phi đao này, chỉ đánh rót những thanh bắn về phía mình.

Nhưng điều hắn không ngờ tới chính là những chuôi phi đao thoạt nhìn như vô dụng kia chính là Đường Phong cố ý nghi trang.

Trong số đó có một chuôi, tuy không cố ý nhằm vào bất kỳ kẻ nào nhưng lại có hiệu quả trí mạng.

Chuôi phi đao này ghim vào một sợi dây nhỏ bên dưới mái hiên, sợi dây liền đứt phăng. cùng với một tiếng rắc rắc vang lên, trên đỉnh xa phòng, cơ quan tối qua Đường Phong đã bố trí liền khởi động. một mảng lớn phấn đen liền rơi xuống.

Phản ứng của Biên Nam Phong cũng khá nhanh, lúc Thường thúc vừa lên tiếng cảnh báo đã ngưng thần đề phòng, chỉ có điều hắn không ngờ chính là cả xa phòng của mình cũng bị kẻ khác động tay động chân.

Lúc bột phấn màu đen này rơi xuống, Biên Nam Phong liền vận khởi một thân cương khí, đẩy hết phần lớn độc dược ra ngoài, vùng dậy nhảy ra khỏi xa phòng.

Một tiếng rầm vang lên, phía trên xa phòng bị đâm thủng một lỗ lớn, Biên Nam Phong trên không nhìn lại, trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.