Chương trước
Chương sau
Đợi ở bên ngoài ít nhất cũng một canh giờ, cửa phòng sau lưng mới mở ra, mọi người quay đầu nhìn lại liền thấy Mạc Lưu Tô đang chậm rãi bước ra, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn ra được nàng vì chữa trị cho Đường Phong mà hao tốn không ít tâm sức.

- Mạc nha đầu, Phong Nhi sao rồi?

Lâm Nhược Diên vội mở miệng hỏi.

Mạc Lưu Tô mỉm cười nói:

- cũng may chỉ là ngoại thương, bây giờ đã không sao rồi, hắn hình như rất mệt nên đã ngủ rồi.

nghe được lời này cả đám người mới yên lòng.

- Cám ơn ngươi!

Bạch Tiểu Lại đột nhiên nói với Mạc Lưu Tô.

Mạc Lưu Tô sửng sốt, vẻ mặt có chút chua xót nói:

- Đây là việc Lưu Tô nên làm, Bạch sư thúc chớ khách khí.

Sau đó lại xoay người nói với Lâm Nhược Diên:

- Sư phụ, con phải về tĩnh tọa khôi phục.

- Đi đi, lần này con đã vất vả rồi.

Lâm Nhược Diên gật đầu.

Chờ Mạc Lưu Tô đi rồi, mọi người mới dám nhẹ nhàng đi vào phòng Đường Phong, chỉ thấy Đường Phong vẫn nằm úp sấp trên giường như cũ, nhưng trên người hắn lại có một cái chăn đắp ngay ngắn, hẳn là Mạc Lưu Tô trước khi đi ra ngoài đã đắp lên giúp hắn.

Lâm Nhược Diên nhẹ thở ra nói:

- Phong Nhi không sao thì ta đã an tâm rồi. Làm phiền các vị chiếu cố hắn thật tốt, ta cần phải tới báo việc Diệp Trầm Thu đã chết cho tông chủ biết.

Lấy hai vò rượu ra khỏi nơi cất giấu, hai người mỗi người một vò, lẻn lên trên mái nhà của Yên Liễu các, mặt trời ngã về tây, nhuộm đỏ cả một khoảng trời.

Đường Phong ngồi trên mái nhà, Thang Phi Tiếu đứng bên cạnh, ra vẻ nhìn nhắm aiang sơn, thâm trầm nói:

- Thiên Tú thật sự là một địa phương tốt, núi đẹp hồ đẹp người càng đẹp hơn!

Vừa nói vừa loạn ngắm mấy đệ tử Thiên Tú đang đi lại bên dưới, vẻ mặt hưng phấn nói với Đường Phong:

- Phong thiếu gia mau nhìn này, hai tiểu cô nương này dáng người đẹp thật!

Đường Phong nhìn hắn đầy khinh thường:

- Tiếu thúc, ngươi cũng mấy chục tuổi rồi còn nhìn bậy, không sợ đau mắt hột sao?

Thang Phi Tiếu hừ mũi một cái:

- Nhiều mỹ nữ như vậy mà ngươi lại không biết thưởng thức, đúng là phí của trời! Nơi này đúng là thiên đường trong mơ của lão Thang ta!

- Hồng phấn khô lâu, mỹ nhân đẹp hơn nữa thì qua trăm tuổi cũng chỉ là một bộ xương khô mà thôi.

Đường Phong chần chừ một lát lại mở miệng nói:

- ngươi không sợ Tứ Nương quần ẩu ngươi một trận sao?

Thang Phi Tiếu ườn ngực, hào khí vạn trượng:

- nam tử hán đại trượng phu, sao có thể sợ vợ? Vì một cái cây là Tứ Nương mà lão Thang ta đã bỏ cả một cánh rừng, nữ nhân thích lão Thang ta nhiều không đếm xuể. Không ngại nói cho ngươi biết, từ khi lão thang ta không giết người nữa, mỹ nữ đắc thủ không một trăm thì cũng tám mươi, cũng chỉ có ôn nhu hương mới có thể hóa giải lệ khí và sát khí của lão Thang ta mà thôi! Không phải ta khoác lác chứ kỷ lục cao nhất của ta chính là thất quốc tranh bá! người đời gọi ta là sát thủ mỹ nữ, phàm là mỹ nhân bị ta ngắm trúng thì không ai thoát được, a ha ha ha ha!

Thang Phi Tiếu rõ ràng đã tiến vào trạng thái khoác lác, đem mấy câu chuyện anh hùng đoạt mỹ nhân nghe được ở đâu đó ra kể.

- Ta đã từng lập một lời thề.

Thang Phi Tiếu vẻ mặt ngưng trọng, vạn phần bi ai nói:

- Ta muốn thay những địch nhân đã từng chết trên tay ta hưởng dụng mỹ nhân vốn nên thuộc về bọn họ. Giết một người, phao một mỹ nữ, dùng mỹ sắc để hóa giải oán hận và thâm thù của họ dành cho ta trước khi chết, nếu không thì cả đời này lão Thang ta cũng không thể an tâm.

Đường Phong lập tức xẩu hổ:

- Tiếu thúc, lời thề này của ngươi thật là rộng rãi.

Thang Phi Tiếu nghiêm mặt nói:

- Đó là đương nhiên, những năm gần đây ta lại càng vì họ mà nỗ lực phấn đấu, tuy rằng vẫn chưa thành công nhưng ta tin chắc thắng lợi cách tầm tay của ta không còn xa nữa.

Đường Phong gian nan nuốt nước miếng một cái, hỏi:

- ngươi đã giết bao nhiêu người?

- Chắc là hơn một ngàn.

Thang Phi Tiếu giơ hai tay ra trước mặt nhìn chăm chú, giống như đang nhìn những tội nghiệt mà mình đã phạm phải, đôi tay kia dường như cũng biến thành màu đỏ, vẻ mặt vừa hạnh phúc vừa tiếc hận nói:

- Đường vẫn còn dài, ta cần phải cố gắng gấp bội.

- Phong thiếu gia, có bụi bay vào mắt của ngươi à?

Thang Phi Tiếu chuyển đầu nghi hoặc nhìn Đường Phong hỏi.

- Không.

- Vậy ngươi chớp mắt liên tục thế làm gì?

Đường Phong chậm rãi đứng lên, sau đó lại chậm rãi nhích ra xa Thang Phi Tiếu một trượng, xúi bẫy:

- Tiếu thúc, người nhìn sang bên trái sẽ phát hiện trong đời còn có chuyện tuyệt vời hơn.

Thang Phi Tiếu nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, mới liếc sơ qua một cái, tròng mắt thiếu chút nữa lồi ra, hơi thở nặng nề.

bởi vì hắn thấy được vô số mỹ nhân, mặc y sam đơn bạc đang ngâm mình trong một hồ nước lộ thiên như một đoàn mỹ nhân ngư, có không ít người đang cởi áo ngoài, nửa kín nửa hở lộ ra phần mê người nhất, hoàn mỹ nhất của mình.

nhãn lực của Tiếu thúc cũng tinh như chim ưng vậy. Dù cách xa ba dặm nhưng hắn vẫn nhìn rõ mồn một, không khác gì đứng bên cạnh mà nhìn.

Đường Phong giải thích:

- Chỗ đó có một con suối chảy xuống từ Khúc Đình sơn, đông ấm hè mát, cho nên Thiên Tú dùng gạch bằng Bạch Ngọc cải tạo nó thành một hồ lộ thiên, có không ít đệ tử Thiên Tú thích tới đó ngâm mình vào buổi tối.

Thang Phi Tiếu chộn rộn không yên.

- Sao ngươi phát hiện được? Chẳng lẽ trước kia ngươi hay lên đây làm những chuyện thế này sao?

Đường Phong lập tức phân rõ ranh giới cùng Thang Phi Tiếu:

- Sao có thể chứ? Ta không phải loại người như vậy.

Thang Phi Tiếu vừa nuốt nước miếng vừa tiếc hận:

- Nếu các nàng có thể cởi hết y phục thì càng tuyệt vời!

Đường Phong lại chậm rãi lùi ra sau, kéo ra ba trượng khoảng cách với Thang Phi Tiếu, lớn tiếng nói:

- Tiếu thúc, ngươi có muốn xem thứ càng tuyệt vời hơn nữa không?

Thang Phi Tiếu gật mạnh đầu:

- Muốn, ta muốn!

- Vậy quay đầu lại nhìn phía sau đi, bảo đảm là điều tuyệt vời nhất đủ khiến ngươi kinh tâm động phách, không thể nào quên, khắc cốt ghi tâm luôn!

Thang Phi Tiếu liền xoay người lại, vẻ mong chờ trên mặt liền thu lại, sau đó trở nên vô cùng quỷ dị.

Tần Tứ Nương khiêng một cái chày cán bột trên tay, một bàn tay ngọc chạm nhẹ vào trước ngực Thang Phi Tiếu, ngón trỏ chậm rãi xoay tròn, ánh mắt quyến rũ, nở nụ cười mê hồn:

- Có vui không? Có kinh hỉ không?

Thang Phi Tiếu vô cùng nghiêm túc gật gật đầu, sau đó rất nhanh lại lắc đầu.

Tứ Nương nghiến chặt răng, mắt hạnh trừng lớn, mày liễu dựng ngược, vẻ mặt hung thần ác sát:

- Ta cho ngươi vui vẻ, ta cho ngươi kinh hỉ!

Vừa nói vừa giơ cái chày cán bột lên cao, nhắm ngay đầu Thang Phi Tiếu mà đánh,

- Bốp!

- Bốp!

- Bốp!

- Bốp!

- Bốp!

Năm tiếng dòn tan vang lên, Thang Phi Tiếu như biến thành một cái hồ lô không kêu tiếng nào từ trên mái nhà lăn xuống đất, mặt hướng xuống đất mông đưa lên trời, ngã xuống đất thành hình chữ đại.

Tần Tứ Nương một tay cầm chày cán bột, một tay chống hông, uy phong lẫm lâm, anh tư hiên ngang, cao giọng quát:

- Hai tên dâm tặc các ngươi, dám to gan nhìn lén đệ tử Thiên Tú tắm rửa, nếu sau này còn để ta phát hiện được thì gặp một tên giết một tên, gặp hai tên ta giết cả đôi!

Thanh âm ngọt ngào vang tận mây xanh, kinh thiên động địa, khiến bọn đạo chích các lộ vừa nghe thấy đã sợ vỡ mật, tè ra quần.

Đường Phong vội nhảy xuống đất, ngồi xổm bên người Thang Phi Tiếu, dùng ngón tay đâm đâm hắn, không hề có động tĩnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.