Chương trước
Chương sau
Các nàng tới đây hỏi ý Đường Phong chỉ là hỏi cho có, dù sao tuổi tác của Đường Phong vẫn còn nhỏ, có thể hiểu được bao nhiêu? Chủ yếu là hỏi ý Thang Phi Tiếu. Nhưng không ngờ Đường Phong chỉ nói vài câu đã vạch rõ tâm tư của các nàng.

Không tiếp thu thế lực của Cự Kiếm Môn được thật sự rất đáng tiếc, nhưng Thiên Tú hiện tại quả thực là không có khả năng này, nên họ mới có chút do dự.

Bất quá bây giờ Thiên Tú năm người rốt cuộc cũng yên tâm trút bỏ gánh nặng, quyết định không quan tâm tới chuyện của Cự Kiếm Môn nữa, chỉ cần để ý phát triển thế lực của mình thật tốt là được.

- Bất quá...

Đường Phong chuyển lời.

- Tuy không thể tiếp thu địa bàn của Cự Kiếm Môn. Nhưng danh vọng của Thiên Tú lúc này như mặt trời ban trưa, có thể phái một số người tới chiếm nơi vốn là tông môn của Cự Kiếm Môn, tuyển nhận đệ tử tư chất xuất sắc ở đó rồi đưa các nàng về Thiên Tú! hơn nữa nói rõ với bên ngoài là Thiên Tú sẽ không can thiệp vào việc tranh đấu của các thể lực khác. Tin rằng những thế lực này cũng dốc sức vào việc tranh giành địa bàn, tuyệt đối sẽ không tới trêu chọc Thiên Tú.

những lời này nói ra khiến mục quang của vài người phát sáng, Lâm Nhược Diên nói:

- Chủ ý này rất tốt! Chúng ta chỉ cần chiếm cứ một mảnh đất nhỏ để tuyển nhận đệ tử là được.

Bạch Tố Y cũng gật đầu nói:

- Phong Nhi nói rất có lý. Chúng ta không can thiệp vào chuyện tranh siành của người khác thì họ cũng sẽ không tới trêu chọc chúng ta. Cứ làm như thế đi!

Vừa quyết định xong việc này, Thiên Tú năm người cũng nhẹ người hẳn, làm người chính là cầm được thì cũng buông được, cứ khư khư giữ lấy thứ mình không thể siừ được thì nhất định không có kết quả tốt.

Xử lý xong đại sự, một đám cao thủ lập tức xoay sang nhìn Đường Phong, Đường Phong bị nhìn chằm chằm như thế liền có chút sợ hãi:

- Mọi người nhìn ta làm gì?

Thang Phi Tiếu lộ vẻ ghen tỵ:

- Phong thiếu gia, rốt cuộc ngươi đã làm gì trong mười ngày này hả? Thực lực cư nhiên lại tăng nhanh như vậy!

Bọn họ kì thực đã sớm nhìn ra cảnh giới hiện tại của Đường Phong rồi, chỉ có điều vừa rồi không có cơ hội hỏi, hiên tai đã hết viêc rồi đương nhiên không thể tha cho hắn.

Đường Phong liền ngệch mặt ra hỏi:

- Ta bây giờ là cảnh giới gì?

Tần Tứ Nương lập tức vỗ trán:

- Phong thiếu gia ngươi ngay cả mình là cảnh giới gì cũng không biết sao?

Đường Phong thành thật lắc đầu, trước kia mỗi lúc tấn chức đều có một loại cảm giác rất rõ ràng. nên hắn mới biết cảnh giới của mình là gì, những mười ngày bế quan này, Đường Phong một mực phải chịu thống khổ cùng cực, làm sao còn có thể thể nghiệm khoái cảm tấn chức là gì chứ?

Bạch Tiểu Lại nói:

- A Phong, ngươi bây giờ đã là Hoàng giai thượng phẩm rồi! Tên ngốc nhà ngươi ngay cả bản thân mình cũng không biết sao?

Đường Phong nhẹ giọng thì thầm một câu:

- Mới là Hoàng giai thượng phẩm thôi sao?

Thang Phi Tiếu lập tức giận sôi gan:

- Phong thiếu gia ngươi là đang giễu cợt bọn ta đúng không? Ta muốn quyết đấu với ngươi.

Chỉ trong mười ngày mà có thể từ luyện cương bát phẩm nhảy vọt lên Hoàng giai thượng phẩm, nháy mắt đã bằng người ta tu luyện vài năm, thậm chí vài chục năm, Đường Phong đã thế còn ra vẻ bất mãn, đúng là chọc người phẫn nộ.

Thế này cũng khó trách, Đường Phong vốn cho rằng lần này ngưng luyện hơn một ngàn âm hồn, năng lượng thu được ít nhất cũng đủ cho mình tăng lên đến Huyền giai, thậm chí cả Địa giai kia.

Sự thật cũng là như thế, điều kiện tiên quyết là Đường Phong không đem phần lớn năng lượng đi rèn luyện thân thể, nếu thế thì hắn đã phát triển lên tới cảnh giới Huyền giai, thậm chí ngay cả Địa giai cũng được.

Chính là hắn đã dùng phần lớn năng lượng để rèn luyện thân thể và lục phủ ngũ tạng của mình rồi, chỉ chừa lại một phần khá ít để gia tăng cảnh giới của mình, nên lúc này chỉ tới Hoàng giai thượng phẩm mà thôi.

Tất cả mọi người nghĩ thế nào cũng không rõ tại sao Đường Phong lại có thể làm được tới trình độ yêu nghiệt như thế, đoán không ra thì cũng không sao, phương thức tu luyện của mỗi người đều là bí mật, bọn họ cũng không thể bám theo Đường Phong không buông đươc.

Náo loạn một hồi, thần sắc Bạch Tiểu Lạiđ ột nhiên tối sầm, nhẹ nhàng kéo y phục của Đường Phong, nói khẽ:

- A Phong, chuyện của Cự Kiếm Môn cũng đã giải quyết xong, ta...

Lời còn chưa nói hết, trên trán Đường Phong đột nhiên ứa ra mồ hôi lạnh to như hạt đậu, sắc mặt trắng bệch, tay ôm bụng, kêu thảm một tiếng:

- Ta đau bụng quá!

Sau đó liền nhắm nghiền hai mắt bất tỉnh nhân sự.

Mọi người liền hoảng cả lên, Lâm Nhược Diên chực khóc:

- Đã nói con đừng ăn nhiều như vậy rồi, tại sao lại không nghe lời chứ?

Trong phòng, Đường Phong lẳng lặng nằm yên trên giường, nhìn Bạch Tiểu Lại đang vội vội vàng vàng.

Nàng dù đang bận rộn tay chân nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu cẩn thận, vắt khô chiếc khăn ướt sũng, sau đó nhẹ nhàng lau sạch mặt và hai tay của Đường Phong, trên mặt giữ nguyên nét cười điềm tĩnh, sau đó lại dẹp thau nước bẩn, ra ngoài bưng thức ăn vào, đút cho Đường Phong từng muỗng một.

Nàng không nề hà thực hiện những yêu cầu của Đường Phong, bưng trà dâng nước cho hắn, giúp hắn quét dọn nấu cơm. cùng hắn trò chuyện, chưa từng tỏ vẻ bất mãn gì cả. Bạch Tiểu Lại dường như cũng không nhận ra việc mình cam tâm tình nguyện hao tốn tâm tư nhiều như vậy để chiếu cố một nam nhân nhỏ hơn mình tận mười tuổi.

Kể từ sau ngày Đường Phong “ngất xỉu” do ăn cơm quá nhiều, Bạch Tiểu Lại vô cùng ôn nhu chiếu cố hắn như thế đã ba ngày, ngoài trừ buổi tối về phòng ngủ ra thì nàng đều ở cạnh Đường Phong, một tấc không đi một ly không rời.

Nàng biết rõ là Đường Phong giả vờ bất tỉnh.

Thân thể Đường Phong hiện tại so với trước kia không biết khỏe hơn gấp mấy lần, làm sao có thể vì ăn hơi nhiều cơm mà ngất đi kia chứ? Dù biết rõ nhưng Bạch Tiểu Lại cũng không vạch trần hắn.

Hai người đều hiểu rõ nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, một người giả bệnh nằm trên giường, một người ôn nhu hầu hạ, giống như hai đứa trẻ tinh nghịch đang chơi đùa mà thôi.

Đút Đường Phong ăn no, Bạch Tiểu Lại lại giúp hắn lau miệng, ngồi ngay ngắn bên giường, một tay đã bị Đường Phong nắm chặt, gương mặt ửng đỏ, cúi đầu nói khẽ:

- A Phong, ta thật sự phải đi.

Đường Phong thở dài một tiếng. Hắn giả bệnh mấy hôm nay chẳng qua là muốn giữ Bạch Tiểu Lại lại, thử xem có thể thuyết phục Bạch Tiểu Lại ở lại hay không. Nhưng hiện tại xem ra thì kế hoạch này đã thất bại rồi. Mấy hôm nay Đường Phong cũng đã tìm cơ hội vài lần, Bạch Tiểu Lại cũng không nguyện ý nói thêm gì cả, chỉ mỉm cười rồi lắc đầu.

- Lại tỷ, không đi có được không?

Đường Phong siết chặt bàn tay mềm mại của Bạch Tiểu Lại, nhẹ giọng hỏi.

- Ngốc quá, đừng có tùy hứng thế nữa. Ngươi quên trước đây đã nói gì với ta sao? Chờ ngươi hiểu được câu nói kia rồi hãy tìm ta cũng không muộn.

Bạch Tiểu Lại rút một tay ra nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Đường Phong,

- ngươi còn quá nhỏ, chờ ngươi thật sự trưởng thành thì nói không chừng Lại tỷ chỉ còn là hoa tàn liễu úa mà thôi, Hơn nữa, thân là nam nhân, ánh mắt của ngươi không nên chỉ dừng lại trên người một nữ nhân, nhất là một nữ nhân lớn tuổi hơn ngươi. Trên quãng đường còn lại sau này của ngươi nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân trẻ trung hơn, ngươi sẽ phát hiện các nàng so với Lại tỷ còn tốt, hơn, cũng hợp với ngươi hơn.

Đường Phong cười chua xót, hắn biết mình bây giờ không thể thay đổi được quyết định của Bạch Tiểu Lại. Hắn cũng biết đối phương là vì muốn tốt cho mình, không muốn để nữ sắc ràng buộc tiền đồ của mình
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.