Chương trước
Chương sau
Chiến trường nhanh chóng bị chia làm hai phần trên dưới, tầng tầng lớp lớp chiêu thức đánh ra không kịp nhìn, ngay cả khi trời đã tối, nhưng mảnh chiến trường này vẫn sáng như ban ngày.

Tứ Quý thành chủ ỷ vào đông người, hai người bay lên trời lại chia ra lần nữa để ngăn cản Thang Phi Tiếu và Thủy nguyệt trưởng lão, còn lại một người vội vàng lao tới chỗ Thần binh, người còn chưa tới liền xuất hiện một bàn tay to, một cỗ lực hút cách không đã hút lấy Thần binh ngay trước mặt mình về phía nó.

Thực lực đạt tới trình độ của bọn họ thì có thể làm được kiểu cách không hút vật này, đây là khả năng vận dụng cương khí linh hoạt.

Nhưng dù sao cũng không thể sánh với Cách không thủ của Thang Phi Tiếu, cách không kình khí chính là không bị bị cách trở bởi không gian. Đông thành chủ thiếu chút nữa đã hút được Thần binh tới tay thì Thang Phi Tiếu lại đưa trảo thủ ra, trực tiếp cắt đứt hấp lực của hắn, một chưởng ảnh màu lam dã nắm chặt Thần binh.

Thủy nguyệt trưỡng lão đang muốn đột phá ngăn trở của Hạ thành chủ cơ hồ không chút do dự, giơ ra cơ quan tay của mình tấn công tới trước ngực của Thang Phi Tiếu, công kích còn chưa tới thì một mảng ám khí dày đặc đã bắn ra từ lòng bàn tay đó.

Thang Phi Tiếu xoay người giữa không trung, tránh thoát mảnh ám khí này, bàn tay hung hăng giáng xuống, cũng là ném Thần binh xuống đất.

Thủy nguyệt trưỡng lão cũng dứt khoát, không có chút ý tứ muốn dây dưa cùng Thang Phi Tiếu, ánh mắt dõi theo Thần binh, thân thể cùng như hóa thành một hư ảnh.

Lần này Thần binh lại ném tới trước mặt Kính Hoa trưởng lão, Kính Hoa trưởng lão đang tranh đấu cùng địch nhân cũng bị “ám khí” bất thình lình xuất hiện dọa cho hết hồn, thiếu chút nữa đã lách mình né tránh, bất quá tới khi hắn nhìn rõ đây chính là Thần binh thì không khỏi mừng rỡ, cơ quan chân quét ra một mảnh thối ảnh, giơ tay lên muốn bắt lấy Thần binh.

Sau một khắc, toàn bộ công kích vô cùng hung mãnh đều hướng về phía hắn mà đánh, cơ hồ tất cả mọi người đều công kích, những người này bất kể là lúc trước còn chiến đấu cùng với ai, không quản tình cảnh của họ nguy hiểm tới mức nào, mọi người đều hoàn toàn bỏ qua kẻ thù trước mặt, toàn bộ đều dời mục tiêu tới trước mặt Kính Hoa trưởng lão.

Đối mặt với những đòn tấn công toàn lực của bảy tám vị cao thủ Thiên Giai thượng phẩm, Kính Hoa đã quyết định một chuyện rất sáng suốt, đó chính là vội vàng lui lại!

Chi thiếu chút nữa là có thể lấy được Thần binh! Có thể nói là thất bại trong gang tấc.

Tràng diện chiến đấu trở nên vô cùng quỷ dị, phần lớn mọi người ở đây đều muốn lấy được Thần Binh, tất cả đều ôm mục đích này mà chiến đấu, chi khi nào bọn họ ở gần Thần Binh, hoặc là có ý đồ chạm tay vào thì sẽ bị mọi người điên cuồng công kích.

Bảo bối đủ khiến tất cả mọi người thèm thuồng giờ lại giống như một củ khoai nóng bòng tay, bị mấy cao thủ đẩy tới đẩy lui giữa không trung, nhưng chưa có một ai chân chính chạm được vào nó.

Quyền phong, chưởng kình, đao quang, kiếm khí, tiên ảnh, những công kích cuồng bạo lần lượt xuất hiện trong một phạm vi nhỏ này, không ngừng đánh vào trên thất thải thần binh, đem nó hết lần này tới lần khác đánh lên trời cao.

Tâm tư của Thang Phi Tiếu, Đoạn Thất Xích và Tần Tứ Nương vốn không đặt trên thanh Thần binh nọ, chẳng qua là bọn họ bị cuốn vào cuộc chiến, Thang Phi Tiếu tức giận nên làm loạn mà thôi. Ba người bọn họ tự nhiên biết ngay lúc này đây Thần binh chính là bùa đòi mạng, người nào giữ nó, nhất định sẽ bị những ngườì khác điên cuồng tấn công. Ba người bọn họ không muốn sau này lại sống trong cảnh mệt mỏi khi lúc nào cũng bị mấy cao thủ cỡ này đuổi giết đêm ngày.

Còn Tiếu Nhất Diệp thì không ai biết được rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì.

Theo lý mà nói, ngay lúc Thang Phi Tiếu đem Thần binh đưa tới trước mặt hắn. hắn đã có thể đoạt lấy rồi bỏ chạy, mặc dù sẽ bị mấy cao thủ của Bạch Đế thành và Thiên Công Sơn Trang truy kích, nhưng chỉ cần hắn chạy được về Đại Tuyết cung thì xem như an toàn. Nhưng hắn đã không làm vậy, mà lại chọn cách đẩy Thần binh trở về.

Làm như vậy lại khiến người ta có cảm giác giống như hắn chỉ thích xem người ta đánh nhau chứ không hề có ý muốn giành lấy Thần binh vậy, thật sự khiến người ta đoán không ra, nhìn không thấu. Có lẽ không có ai biết được rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì.

- Sảng!

Trong tràng hỗn chiến, Thang Phi Tiếu cười lớn một tiếng,

- Là các ngươi không cho lão Thang ta đi trước, đã vậy thì đừng trách ta! Có câu nói thế nào ấy nhỉ?

- Tự khiêng đá đập vào chân mình!

Đoạn Thất Xích khí định thần nhãn nói tiếp.

- Không sai, chính là câu này.

Thang Phi Tiếu tay trái đánh Thủy Nguyệt trưởng lão, tay phải đánh Thu thành chủ. Lấy một địch hai, cả người bất quá chỉ hơi động một chút mà thôi,

- lão Đoạn, xem ra mấy năm nay ngươi cũng đọc được không ít sách nha!

Đoạn Thất Xích quét qua một mảng đao quang, bức Đông thành chủ là Kính Hoa trưởng lão phải lùi lại rồi nói:

- Đầu bếp cũng phải có văn hóa chứ.

Khắp chiến trường, cũng chỉ có hai người bọn họ mới nhàn nhã như vậy, hoàn toàn không xem những đại cao thủ khác ra gì, vừa đánh nhau vừa nói chuyện phiếm, bởi vì họ không có mục đích gì, cũng không thể thoát ra được, chính vì vậy nên mới có thể không cố kỵ gì như thế. Nhưng những người khác thì không giống vậy, bọn họ chẳng những muốn đánh nhau, mục tiêu quan trọng nhất lại là Thần binh, coi như mình không lấy được thì cũng phải ngăn không cho người khác lấy, cứ đối lập mãi như vậy thì lấy ai được thoải mái?

Hơn nữa nếu như dụng tâm để ý thì sẽ phát hiện hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích chưa từng chủ động tấn công Tiếu Nhất Diệp, còn Tiếu Nhất Diệp cũng hệt như vậy. Ba người giống như rất ăn ý, mặc dù không cùng một phe, nhưng cũng không phải kẻ địch.

Lúc bọn họ chiến đấu. Đường Phong vẫn chăm chú nhìn vào Lâu Mãn Kinh.

Trong số những cao thủ có mặt ở đây thì thực lực của Lâu Mãn Kinh có thể coi là thấp nhất, Tần Tứ Nương mặc dù cũng là cảnh giới Thiên giai trung phẩm, nhưng trên tay nàng còn có Viêm Nhật, khả năng chiến đấu còn vượt xa cảnh giới của bản thân nàng ta. Còn cương binh trường tiên của Lâu Mãn Kinh đã bị Đoạn Thất Xích chém thành hai nửa. lại thêm sợ hãi thực lực của Thang Phi Tiếu thì sao còn dám xuất toàn lực?

Hắn coi như cũng tự hiểu lấy mình, chỉ chạy dọc theo chiến trường, không liều mạng cùng những cao thủ khác, chẳng qua là né tránh công kích của người khác, thỉnh thoảng lại huy động trường tiên muốn cướp lấy Thần binh về tay mình.

Nhưng ở đây nhiều người như vậy sao có thể cho hắn cơ hội này? Cho nên nửa thanh trường tiên của hắn mỗi lần vung ra đều phải trở về không công, Lâu Mãn Kinh gấp tới độ cứ nghiến răng nghiến lợi.

Hơn nữa mặc dù thực lực của hắn thấp, nhưng cũng không có ai hạ sát chiêu gì với hắn. Dù sao cũng là Thiên giai trung phẩm, muốn giết hắn cũng phải phí công một phen, hiện tại sức chú ý của mọi người đều đặt ở nơi Thần binh, không ai dư sức để đi đối phó hắn. điều này khiến hắn có thể tham dự vào vòng chiến.

Đường Phong đã quyết sẽ giết chết Lâu Mãn Kinh, tự nhiên luôn tìm cơ hội, mà bây giờ tất cả mọi người đều đang hỗn chiến, phân tâm thiếu đề phòng, đây chính là cơ hội tốt nhất. Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên đứng bên cạnh cũng trợn mắt há mồm nhìn những cao thủ này hỗn chiến, loại cơ hội nhìn thấy những cao thủ Thiên giai thượng phẩm tập trung một chỗ hỗn chiến với nhau cũng không có nhiều, cơ hồ có thể nói là trăm năm cũng khó gặp được một lần, hơn nữa còn là người của ba đại thế lực, có thể nói, hai người bọn họ bây giờ cũng chỉ biết nhập tâm quan chiến, không để ý tới chuyện khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.