Chương trước
Chương sau
Muốn đoạt địa bàn sao? ngươi đã muốn cướp, thiếu gia ta liền phụng bồi. Để xem các ngươi cướp như thế nào! Nếu của ngươi thì vĩnh viễn đều là của ngươi; không phải của ngươi dù ăn đến miệng thiếu gia ta cũng bắt nôn ra.

Phạm vi ngàn dặm này, vốn nên là của họ Đường!

Nhóm Dịch Nhược Thần tuy đã rời đi lâu rồi nhưng Đường Phong còn phải chờ lúc các nàng cùng Thiết Lạc Hồng hợp lại. Bởi vì mình cùng họ trên đường giết không ít người của ba tông, tất sẽ bị đối phương vồ đến.

Theo đường cũ đi được mười dặm, một người cũng chưa đụng đến, Đường Phong cũng không nóng vội, tìm một cây đại thụ rồi leo lên, khoanh chân ngồi xuống tĩnh dưỡng.

Có Bất Phôi Giáp hỗ trợ, tốc độ tu luyện của Đường Phong so với trước đây tăng lên vài cấp bậc, không đến một canh giờ đã đem cương khí tiêu hao quay về.

Một lát sau, Đường Phong mới nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng vạt áo phần phật, trong đêm đen, Đường Phong mở mắt, nương theo ánh trăng nhìn thấy phía trước có năm sáu người chạy đến.

Tốc độ mấy người này rất nhanh, thực lực cũng không yếu, hẳn là cao thủ.

Mấy người này nguyên bản là dẫn đâị quân ba tông liên hợp giết Đường Phong, nhưng lúc bọn họ nhận được tin đã quá muộn, khi đến Cự Kiếm môn thì Đường Phong đã dẫn người Thiên Tú chạy. Đại quân mới hướng về phía Thiên Tú đuổi theo.

Năm sáu Địa Giai, là mấy địa giai của ba tông còn sót lại, còn mấy tên khác đã bị Đường Phong độc chết rồi. Bọn họ không chịu mấy người có tốc độ quá chậm, vì thế thương nghị một phen,, quyết định thoát ly mọi người, lấy lực lượng tinh nhuệ đuổi bắt người Thiên Tú.

Dù sao Thiên Tú bên kia chỉ có ba Địa Giai, thậm chí mới chỉ luyện cương kì, bọn họ năm sáu Địa Giai cũng đủ thu phục đối phương, nhưng một đường đuổi theo chỉ thấy thi thể của đệ tử ba tông, căn bản mấy ngày liền cũng không thấy bóng dáng đệ tử Thiên Tú, càng đuổi càng hóa dại.

Đi về trước mười dặm nữa sẽ hoàn toàn tiến vào địa bàn Thiên Tú. Tới lúc đó dù có muốn đuổi theo mấy chục người Thiên Tú thì cũng vĩnh viễn không đuổi tới được.

nghĩ đến đây, sáu người nọ không khỏi đẩy nhanh tốc độ.

Khi khoảng cách bọn hắn với đại thụ nơi Đường Phong ẩn thân chưa đến nửa dặm. Đường Phong đảo mắt, bảo Khiếu Thiên Lang trốn đi, chính mình trực tiếp ngã từ trên cây xuống, bịch một cái phát ra âm thanh vang rộng.

Mắt sáu người nọ ngưng lại, tất cả nhìn về hướng Đường Phong.

- Cứu.... Cứu mạng a!

Đường Phong nói lên âm thanh khàn khàn cùng với ngữ khí yếu ớt.

- Bên kia có người!

Sáu người mở miệng, nói:

- Qua coi thử xem!

Chờ sáu người đi đến cách Đường Phong mấy trượng, tất cả đều dừng bước cảnh giác nhìn hắn.

- Cứu mạng, xin các vị cứu mạng!

Đường Phong bên đường giết không ít người. hiện tại cả người toàn máu, hơn nữa còn cố ý phát ra âm thanh suy yếu, thoạt nhìn bộ dáng có chút thê thảm.

- ngươi là đệ tử của tông môn nào?

Một người trong đó mở miệng hỏi.

- Ta là người của Cúc Hoa Đường.

Đường Phong hơi hơi cố ưỡn ngực, đem đóa hoa màu vàng trên ngực lộ ra.

- người Thiên Tú đả thương ta, may mắn là ta trốn kịp, bằng không nhất định đã chết rồi. Chỉ tiếc cho sư phụ cùng với huynh đệ của ta đều bị đám nữ nhân đó giết.

- Cúc Hoa Đường? Sao ta chưa từng thấy ngươi?

Sáu vị Địa Giai nhăn mày, bởi vì bọn họ cũng là người của Cúc Hoa Đường.

- Đệ tử vì thực lực yếu, tự nhiên không lọt được vào pháp nhãn của ngài, nhưng đệ tử đã gặp qua ngài, ngài chính là Lí phó đường chủ, vị kia là Trần phó đường chủ.

Đường Phong nhận ra người này, vì sáu vị Địa Giai hắn biết hơn phân nửa, tất cả đều là từ tin tức trong trí nhớ của người khác để lại.

Nghe Đường Phong nói vậy, vài người thần sắc cảnh giác mới trầm tĩnh lại, nếu không phải người một nhà sao có thể hiểu rõ ràng như vậy? Một vị Địa giai của Lưu Vân Tông mở miệng hỏi:

- Ngươi bị người Thiên Tú đả thương lúc nào? Các nàng đã chạy được bao lâu rồi?

Lúc hỏi câu này, Lí phó đường chủ kia đã tiến lên, chuẩn bị nâng Đường Phong dậy.

Đường Phong bắt lấy cánh tay hắn mượn lực đứng lên, thân mình đúng như không vững hướng lòng ngực đối phương nhào tới, thuận miệng nói:

- Mới chạy đi không được bao lâu, các vị nếu toàn lực đuổi theo thì hẳn là có thể đuổi kịp.

Vừa nói xong Thiên binh Toái Tinh đột nhiên xuất hiện trên tay Đường Phong, ngay lập tức đâm thẳng vào ngực của Lí phó đường chủ, xì một tiếng, máu tươi liền chảy ra, Lí phó đường chủ cả người chấn động, ánh mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc nhìn Đường Phong.

Hắn vốn có chút cảnh giác, nhưng khi Đường Phong nói với một người khác mình là người cùng một tông thì hắn liền hoàn toàn bình tĩnh lại, căn bản không nghĩ tới đệ tử trước mắt này lại cho mình ăn một đao, hơn nữa lại ngay chỗ ngực.

Hay cho một Địa giai, đang êm thấm, một thân thực lực còn chưa xuất ra, ngay cả chết cũng không biết mình chết thế nào.

Đường Phong thuận lợi làm xong, một thân thực lực mạnh mẽ kéo tới, thiên binh Toái Tinh bắn ra một trượng hào quang, hai chân đạp trên mặt đất trực tiếp xông đến trước mặt một Địa Giai, kiếm quang chỉ thẳng yết hầu đối phương.

Một đám người lập tức tỉnh mộng. Nhưng cũng may họ đều là cao thủ, phản ứng không chậm, bị Đường Phong công kích người nọ vội vàng dùng vũ khí trên tay mình đâm đến trước ngực Đường Phong. Chiêu này của hắn cũng chỉ là vây ngụy cứu Triệu, Đường Phong nếu muốn giết hắn tất cũng bị ăn một kiếm, người bình thường nếu gặp chiêu như vậy khẳng định sẽ không tấn công thêm nữa, buông tay thối lui.

Như vậy thì hắn sẽ an toàn.

Nhưng trái với dự đoán của hắn, Đường Phong lại đối mặt với chiêu trí mạng kia không thèm quan tâm, tùy ý trường kiếm đối phương đâm gần tim mình, thế công chẳng những không giảm mà ngược lại càng thêm sắc bén.

Kiếm quang đảo qua, cao thủ Địa Giai bị Đường Phong công kích trong nháy mắt cương khí hộ thân liền tiêu tan, vũ khí của cấp bậc thiên binh, hơn nữa Đường Phong hiện tại bộc phát tất cả tốc độ lẫn lực đạo, điểm này cũng đủ để Toái Tinh xoẹt qua cổ hắn, lưu lại một chuỗi máu đỏ.

- Sao lại... có thể!

Địa Giai này đến lúc chết vẫn không biết được vì cái gì trường kiếm của mình đâm vào ngực đối phương cũng chẳng mang sát thương gì cho hắn.

Nếu hắn biết trên người Đường Phong có một bộ Bất Phôi giáp đao thương bất nhập, ngay cả cương khí cũng không thể nào xuyên qua thì khẳng định sẽ không dùng chiêu này.

Trong nháy mắt, hai vị địa giai chết, hầu như không hề phản kháng.

Còn lại bốn người cầm bốn vũ khí nhất tề đánh về phía Đường Phong, tạo thành một mảnh bụi mù dày đặc.

Đường Phong nhanh chóng thối lui, một tay ném phi châm bắn ra ngoài.

Một chuỗi tiếng vang đinh đinh đang đang nhỏ, bốn người dù là ở trong bóng đêm nhưng cũng dựa vào cảm siác, hợp lực đem tất cả ám khí chặn lại.

- ngươi rốt cuộc là ai?

Một người trong đó gầm lên.

- Thiếu gia chính là Đường Phong của Thiên Tú!

Đường Phong cười lớn một tiếng,

- không phải các ngươi đang tìm ta sao? Thế nào lại không nhận ra thiếu gia ta chứ?

Bốn người còn lại giận dữ:

- Thì ra ngươi chính là Đường Phong!

Đường Phong chẳng qua là một huyền giai, hắn vừa động thủ bốn người liền hiểu rõ chiêu thức của hắn. Có thể giết chết hai địa giai cao thủ chẳng qua chỉ dựa vào đánh lén mà thôi. Có thể vừa rồi hai người bọn họ thiếu phòng bị một chút, sao có thể khinh địch như vậy?

-o0o-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.