Đường Phong nhìn hắn một cái, rót cho hắn một chén trà, mở miệng hỏi:
- Lục soát tiếp chứ?
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Bàng Dược Vương nói:
- Ta đâu có ngốc a? Phía trên không có gì, ta còn lục soát gì nữa?
ngừng lại một chút, Bàng Dược Vương cười hắc hắc một tiếng, Đường Phong khoát tay cắt đứt ý hắn, mở miệng nói:
- Nếu không lục soát, vậy là Bàng lão không thể tìm ra Xà triền đằng do ta lấy, vậy theo ước định của chúng ta... có phải Bàng lão chấp nhận xin lỗi ta trước mặt mọi người, để rửa sạch nỗi oan ức này cho ta? Dù sao vô duyên bị vu hãm là tiểu tặc cũng không hay cho lắm, điều này sẽ ảnh hưởng đến ánh mắt người khác nhìn ta sau này.
- Cái này được, được.
Bàng Dược Vương gật đầu,
- Nói ra rồi, chắc chắn phải làm.
- Vậy còn chờ gì? Việc này không nên chậm trễ, chúng ta đi ra thôi.
Đường Phong hoắc mắt đứng lên.
Bàng Dược Vương vội kéo hắn lại, ấn hắn trên ghế, trên mặt một mảnh u sầu:
- Hắc hắc hắc, Đường Môn a, ngươi nhìn lão nhân gia ta sống đến chừng này tuổi đầu rồi không dễ dàng đi phải không? người già, da mặt ắt mỏng đi, nếu bị người khác cười nhạo, ta không còn đất dung thân, nói không chừng khí huyết dâng trào, đột nhiên chết thì sao?
- Không, không, ta làm sao làm ra chuyện như vậy được.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Vậy được rồi, ta còn lo lắng Bàng lão làm vậy, dù gì cũng ảnh hưởng đến uy nghiêm của ngài. Nhưng mà vừa rồi có nhiều người nghe được chuyện ta và lão nói với nhau, bọn họ hiện đang đứng bên ngoài chờ chực kết quả đó.
Sắc mặt Bàng Dược Vương biến ảo nhiều lần rồi thở dài một tiếng:
- Đường Môn a, ta biết chắc chắn là ngươi lấy mất Xà Triền Đằng, nhưng rốt cuộc giấu ở nơi nào thì ta không thể tìm ra. Nếu không thì như vậy đi, hai ta coi như chuyện này chưa từng xảy ra, như thế nào?
Đường Phong dĩ nhiên sẽ không thừa nhận chuyện tình vô căn cứ này, đáp ứng điều kiện này của ông ta không phải là hắn đã thừa nhận trộm Triền Đằng của ông ta hay sao? Sau khi nghe ông ta nói xong Đường Phong lắc đầu nói:
- không được không được, nếu để cho người khác biết Bàng lão nói một đằng làm một nẻo như vậy thì lão biết giấu mặt đi đâu chứ.
- lão phu không ngại đâu.
Bàng Dược Vương oang oang nói, sau khi nói xong cảm thấy nói có điều gì không đúng, vội vàng bổ sung:
- lão phu tuy không ngại với ngươi nhưng mà bên ngoài nhiều người không thể để mất hết mặt mũi được, tiểu huynh đệ, hãy khoan dung độ lượng giúp ta đi.
Đường Phong bưng chén trà mình lên nhẹ nhàng uống liếc mắt nhìn Bàng Dược Vương. Hắn cùng biết chuyện không nên làm quá mức, dù sao thì hắn cũng trộm Xà Triền Đằng, mặc dù bị lão ta ép nhận nhưng mình cũng không đúng.
Để cho Bàng Dược Vương nhận lỗi trước mặt mọi người, điều này xem ra khó thực hiện được, nếu lão thật sự làm như vậy thì chẳng khác nào hắn đã đắc tội lão không bàng cấp chút mặt mũi cho lão. Sau này tìm thuốc trong phòng dược liệu cũng dễ dàng không cần lo bị ông ta lừa bịp.
- Ài.
Sau khi nghĩ xong, Đường Phong thở dài, nói:
- Bàng lão, ta có thể hiểu nỗi khổ tâm của ngươi.
Bàng Dược Vương cẩn trọng cười, nói:
- ngươi có thể hiểu là tốt rồi.
- Nhưng mà... Vô duyên vô cớ bị vu hãm thành kẻ cắp, trong lòng ta cũng không được thoải mái cho lắm. Nếu điều này đồn ra ngoài, không biết người khác sẽ nhìn ta như thế nào chứ, bị thương trên người cũng có thể chữa trị nhưng bị tổn thương tinh thần thì khó có thể bù đắp được a.
Bàng Dược Vương tha thiết mong chờ nhìn Đường Phong, thấy hắn nức nở nói nhưng tay đặt trên đùi không ngừng chà sát. Lão gia liếc mắt nhìn nhanh chóng giữ lấy túi tiền của mình, căm giận nói:
- Tiền thì không có, mạng thì có một cái. Tiền của ta cho dù chết ta cũng không đưa ra.
- Vậy... Chuyện này rất khó khăn rồi.
Đường Phong mặt mày nhăn nhó, vẻ mặt thống khổ.
Bàng Dược Vương nhẹ nhàng nói:
- Cùng lắm thì sau này ngươi mua dược liệu, ta bán cho ngươi đúng giá gốc có được không? Nếu như muốn ta luyện dược ta sẽ không thu tiền của ngươi.
- Điều này nghe còn tạm được.
Đường Phong bĩu môi, hắn vốn muốn lấy lại ngân phiếu bị Bàng lão đầu cướp đoạt, không ngờ lão ta lại là một thần giữ của, thái độ lại quyết liệt như vậy.
Bàng Dược Vương vò đầu bứt tai, trong lòng không ngừng suy nghĩ xem mình còn có cái gì có thể bồi thường cho Đường Phong không trừ tiền, nghĩ đi nghĩ lại, hai mắt lấp lánh, thử dò xét hỏi:
- Đúng rồi tiểu tử. Ta nhớ ngày đầu tiên ngươi đến dược phòng có hai loại dược liệu ngươi không tìm được đúng không?
- Đúng, Ngũ liễu căn cùng Túy ngư thảo.
Đường Phong gât đầu, liếc xéo của hắn nói:
- Sao vậy?
- Hắc hắc.
Bàng Dược Vương cười một tiếng,
- Nếu ta nói vị trí của một trong hai loại dược vị đó, chuyện hôm nay dừng lại tại đây ngươi thấy sao?
Đường Phong trong lòng kích động trào dâng, cố sắng tỉnh táo lại, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bàng lão à, thật ra thì ngươi muốn sao đây. Chuyện ngày hôm nay là hiểu lầm, tất cả mọi người đều là nam nhân, cười một cái coi như xong, Xà triền đằng gì gì đó có thể là bị hao tổn hoặc bị con gì ăn mất, cũng có khi là bị người trong dược viên lấy mất không chừng.
- Đúng, quá đúng a.
Bàng lão đầu không ngừng gật đầu,
- Là do ta quá kích động rồi.
- Bất quá nếu ngài có thành ý như vậy, ta cũng không muốn nói nhảm. Việc hôm nay không phải là không thể giải quyết được, mọi người không cần phải làm tổn thương hòa khí. Như vậy đi, Bàng lão ngươi nói tung tích của dược thảo kia cho ta biết thì chúng ta huề nhau. Dĩ nhiên, sau này ta đến dược phòng ngươi cũng không được lừa ta nữa.
- Sẽ không, tuyệt đối sẽ không.
Bàng Dược Vương nghiêm túc nói.
- Ngài biết tung tích của ngũ liễu căn hay túy ngư thảo?
Đường Phong mở miệng hỏi.
- Là túy ngư thảo.
Bàng Dược Vương đáp,
- Bất quá ngươi nếu không phải rất cần loại thuốc này mà chỉ muốn kiến thức ta khuyên ngươi nên bỏ đi thôi.
- Sao vậy?
Đường Phong chân mày cau lại:
- Dược liệu này bị thế lực nào lớn nắm giữ hay sao?
- cũng không phải, nó là một vật vô chủ.
Bàng Dược Vương nhấp một miếng nước trà tiếp tục nói:
- Mấy năm trước ta vô tình phát hiện, lúc đó ta thiếu chút nữa chết ở địa phương kia.
- Nói nghe một chút.
Đường Phong tinh thần chấn động.
- Ra khỏi Ô Long Bảo, đi theo hướng đông ba mươi dặm thường xuyên xuất hiện một một số đảo có cá chết xung quanh, hơn nữa trong không khí nồng nặc mùi rượu. Thời điểm ta ra biển mấy năm trước, phát hiện ra địa phương quỷ dị này. Lúc ấy trên thuyền có khoảng năm sáu người, tất cả mọi người đều tò mò không biết tại sao lại có mùi rượu bốc ra bèn xông vào hải vực đó, kết quả chỉ trong chốc lát đã có người say ngã, nói say cũng không đúng chính xác phải là té xỉu. lão phu thường xuyên tiếp xúc với dược vật, tự nhiên cũng cảm giác ra có điều gì đó bất thường. Nhưng dù vậy, lúc lão phu nhận ra thì đã cảm thấy chóng mặt, cảm giác này giống như là đã uống quá nhiều rượu. Nếu không phải trên người ta còn đeo mấy viên Tĩnh thần hoàn, sợ rằng tất cả mọi người trên thuyền đều chết cả rồi.
-o0o-
- lão phu một mình đem bọn họ trở lại thuyền, thoát khỏi Hải Vực, chữa trị cho những người kia một lúc lâu, bọn họ mới tỉnh lại. Lúc ấy ta không nghĩ tới đó là bởi vì túy ngư thảo quấy phá, còn tưởng rằng là có người hạ độc. Kết quả sau khi cẩn thận xem lại tư liệu trong điển tịch ghi lại, cùng bản thân mình cảm thụ đã xác định dưới mặt biển chắc chắn có túy ngư thảo tồn tại, nếu không làm sao có nhiều cá chết quanh đảo như vậy
- Lợi hại như vậy sao? ngay cả lão cũng không chống lại được?
Đường Phong không khỏi hoảng sợ.
Bàng Dược Vương gật đầu:
- Thế giới rộng lớn, có rất nhiều thứ kỳ lạ, loại dược vật này ngay cả Địa giai cao thủ cũng không chịu nổi. Đây cũng không phải là độc tố mà là làm cho người ta trở nên say. Cho nên nói, nếu ngươi chỉ muốn xem qua cho biết thì tốt nhất là không nên đi. Lấy thực lực của ngươi bây giờ, phỏng chừng chưa tới gần đã chết trên biển rồi.
- Vậy thì ta không đi được rồi, tạ ơn Bàng lão chỉ điểm.
Đường Phong thần sắc nghiêm nghị nói.
Lời này chỉ nói cho Bàng Dược Vương nghe, nếu như biết địa điểm có túy ngư thảo dĩ nhiên Đường Phong muốn đi tìm một phen rồi. Nếu không bị người khác nhanh chân đến trước lấy mất thì quá đáng tiếc. Bất quá, Đường Phong đúng là không có muốn sử dụng dược vật có thể gây hại với Địa giai cao thủ.
Luyện chế nhưng chất độc, cũng không phải là dùng trạng thái ban đầu, mà là trải qua đề luyện, ngưng tụ dược tính ra ngoài, cho nên có tác dụng đối với cao thủ. Nhưng túy ngư thảo này, nghe Bàng lão đầu nói, nó sống ở dưới đáy biển, cũng không có ai đi đề luyện dược tính của nó, uy lực lại còn có thể to lớn như thế, đối với Đường Phong mà nói, loại này thuốc này có lực hấp dẫn vô cùng lớn đối với hắn.
- ừ, mặc dù hôm nay ngươi khiến cho lão phu mất thể diện nhưng ta hy vọng ngươi không đi tìm vật kia, ngươi là đệ tử xuất sắc nhất Ô Long Bảo trong những năm nay, nếu ngươi có điều gì ngoài ý muốn bảo chủ chắc chắn sẽ rất thương tâm. Nếu là bảo chủ biết ngươi ra ngoài vì ta thì nhưng ngày tháng tốt đẹp của lão nhân gia ta sẽ chấm dứt.
Bàng Dược Vương liên tục dặn dò.
- Vâng, vâng. Ta tất nhiên sẽ không đi loại địa phương hung hiểm như vậy.
Đường Phong gật đầu lia lịa, trong lòng thì đang suy nghĩ không biết kiếm đâu ra một cái thuyền để ra biển đây.
- Tốt lắm, lão phu đã nói địa điểm có túy ngư thảo cho ngươi biết rồi, hai ta coi như không ai nợ ai.
Bàng lão đầu trên mặt vẻ mặt giãn ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, bên ngoài rất nhiều người tập trung. Chẳng những có Ô Long Bảo đệ tử, còn có Hắc y nhân trong Ô Long Bảo.
Bàng lão đầu quay đầu nhìn chung quanh, nổi giận đùng đùng nói:
- Đám tiểu tử này có gì hay mà nhìn.
Sau khi nói xong liền thi triển thân pháp, trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Mọi người thấy không có náo nhiệt thì dần dần tản đi.
Thiết Đồ cùng Cửu Thiên Biến khẽ nhìn nhau, hai người cùng đi tới chỗ Đường Phong ở. Vào phòng bên trong thì thấy Đường Phong đang cau mày trầm tư, Cửu Thiên Biến nói:
- Đường huynh, đã xảy ra chuyện gì? Bàng lão đầu sao lại tức giận như vậy?
Đường Phong khẽ cười một tiếng:
- Không có chuyện gì lớn, lão đầu này bị thần kinh.
Vừa nói, vừa rót trà cho hai người.
Thiết Đồ ở một bên nói:
- Mấy ngày qua cũng không thấy ngươi đâu, ngươi đang làm cái gì đó?
- Tu luyện a.
Đường Phong thuận miệng đáp,
- Trừ tu luyện ra thì ta còn có thể làm cái gì?
Cửu Thiên Biến cười nói:
- Đường huynh quả nhiên rất cố gắng. Đúng rồi, lần này tới đây là muốn nói với ngươi một chuyện, ta vừa đem đến một đồng minh.
- Rất lợi hại?
Đường Phong có chút hứng thú hỏi, lấy ánh mắt Cửu Thiên Biến mà nói, đồng minh hắn đem đến tất nhiên sẽ không kém.
- Rất đặc thù! Cũng rất lợi hại, bất luận kẻ nào cũng không muốn làm đối thủ của nàng, thứ nàng tinh thông chính là Âm Công!
- Âm Công?
Hai mắt Đường Phong tỏa sáng, ngoại giới đồn rằng Huyết Ma Đường Phong tinh thông vô thượng Âm Công, hoàn toàn là nói mò, là tin đồn tầm bậy. Nhưng hiện tại, hắn lại gặp phải một người tinh thông âm công chân chính ở bên trong Ô Long Bảo.
- ừ, là một phụ nữ, gọi là Thu Tuyệt Âm! Hắc, nữ nhân này vốn là không để ý tới ta, nhưng vừa báo tên Đường huynh ra, nàng lại gật đầu đồng ý, Đường huynh ngươi mặt mũi thật là lớn.
- Tại sao lại là một phụ nữ?
Thiết Đồ ở một bên tức giận nói, có thể nhìn ra, hắn còn có chủ nghĩa nam quyền, cho là tất cả nữ nhân đều không chịu nổi một kích.
- cũng không nên coi thường nữ nhân này. Âm Công của nàng quỷ dị vô cùng, ta nếu đối đầu với nàng, kết quả chắc chắn chính là chết.
- Vậy cũng được ta cũng muốn xem thử.
Đường Phong không khỏi hăng hái
- Sẽ có cơ hội.
Cửu Thiên Biến gật đầu,
- Trong vòng một tháng, tất cả mọi người nhất định phải biết đến nhau, chỉ bất quá hiện tại chưa đủ người. Nếu là có thể tìm thêm một người nữa thì Tiểu liên minh có thể chính thức thành lập.
- Còn thiếu một sao?
Trong lòng Đường Phong vừa động.
Cửu Thiên Biến ngẩng đầu hỏi:
- Đường huynh muốn đề cử người nào hay sao?
Đường Phong gật đầu:
- cũng có một người nhưng không biết hắn có nguyện ý hay không.
Thiết Đồ ở một bên nhìn chằm chằm nói:
- Không phải là người phụ nữ lần trước ở Diêm thành chứ.
Lần trước Thiết Đồ cũng từng gặp qua Hà Hương Ngưng một lần, cũng biết là nàng ở cùng một chỗ với Đường Phong, nhưng sau khi tiến vào Ô Long Bảo Thiết Đồ cũng không còn gặp lại được nàng, dễ đem Hà Hương Ngưng quên đi, bây giờ nghe Đường Phong nói đến, liền nghĩ tới.
- cũng là nữ nhân?
Cửu Thiên Biến khẽ mỉm cười,
- Nàng tên là gì? Bây giờ ta sẽ đi tìm nàng gia nhập.
- Không cần khảo sát một chút sao?
Đường Phong hỏi.
- Nếu là do Đường huynh đề cử, còn cần khảo sát làm gì? Huyền giai bình thường chỉ sợ cũng không lọt vào được mắt ngươi.
Cửu Thiên Biến tiêu sái nói.
- Thực lực của nàng quả thật không tệ.
Thiết Đồ ở một bên nói.
- Lực lượng cương tâm nàng ta một khi thi triển ra, có thể thả ra một loại phấn hoa đào độc chướng, thật khiến người khác khó lòng phòng bị.
- Nàng gọi là Hà Hương Ngưng , thực lực hẳn là không có vấn đề gì, ta cũng không biết nàng có đồng ý hay không nữ nhân này có chút...
- Kiên cường cùng quật cường phải không?
Cửu Thiên Biến lập tức nói tiếp.
- Làm sao ngươi biết?
Đường Phong ngạc nhiên nói.
Cửu Thiên Biến nhếch miệng cười cười:
- Mấy ngày qua ta dò thăm tin tức trong Ô Long Bảo. Những người có chút thực lực, căn bản ta đều biết, nữ nhân Đường huynh nói ta cũng biết. Nghe nói nàng mỗi ngày đều đến diễn võ trường tu luyện, mấy ngày nay mỗi lần từ diễn võ trường đi xuống lúc nào cũng một thân máu chảy đầm đìa, lúc trước ở thời điểm Diêm thành xét tuyển bị thương không nhẹ, luyện tập nhiều chiêu thức khó khiến vết thương cũ chưa hồi phục. Nhưng dù vậy, nàng chưa bao giờ nghỉ ngơi quá một ngày, nữ nhân này khát vọng lực lượng hơn bất cứ người nào trong chúng ta, nàng khiến cho người khác cảm thấy một khát vọng mạnh mẽ lên bằng bất cứ giá nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]