Chương trước
Chương sau
Mang chấp sự lắc đầu:

- Vậy thì không tốt, thế nhưng duy nhất có thể khẳng định được chính mình, tính tình của nàng từ nay về sau sẽ thay đổi, rất có khả năng trở nên hung tàn tới cực điểm, bởi vì khổ sở trong lòng của nàng là chịu dày vò vô số lần, vì vậy một khi thất bại, Phi Tiểu Nhã của tương lai sẽ là một người rất khác thường.

- Nguy hiểm như vậy? Không được, ta muốn đi đánh thức nàng!

Sở Văn Hiên kiên quyết nói:

- Ta không thể để nàng gặp nguy hiểm này, tuy rằng bình thường nàng bá đạo xúc phạm một chút, cũng không nói đạo lý, thế nhưng nàng không thể biến thành một người khác thường.

Sở Văn Hiên còn chưa bước được hai bước đã bị lời nói của Mang chấp sự lôi trở về, Mang chấp sự lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Có ta ở đây, ngươi nghĩ ngươi có cơ hội đi quấy rối nàng sao?

- Chấp sự, làm sai một chuyện biết hối lỗi còn có thể tha thứ được, bởi vì phán đoán sai lầm của ngài, dẫn Đường Môn vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, dẫn tới bảo chủ đại nhân biến thành bộ dạng này. Nếu như ngài tiếp tục phán đoán sai lầm mà nói, đó chính là sai càng thêm sai rồi.

Sở Văn Hiên tự nhiên không phải đối thủ của người này, cũng chỉ có thể tận tình khuyên bảo.

- Vô luận biến thành bộ dáng nào đi nữa, nàng thủy chung vẫn là Phi Tiểu Nhã, thủy chung là bảo chủ Ô Long Bảo.

Mang chấp sự mở miệng nói:

- Huống hồ, ta tin tưởng nàng có thể thành công, ta xác định Đường Môn không có chuyện gì.

- Tự tin quá mức chính là tự đại rồi!

Sở Văn Hiên trào phúng nói.

- Sự thực sẽ chứng minh tất cả, chờ xem đi!

Mang chấp sự nhẹ nhàng cười, con mắt không hề nháy một cái nhìn chằm chằm Phi Tiểu Nhã.

Bảo chủ đại nhân vẫn trước sau như một đứng tại nơi đó, một tháng trước có đôi khi nàng còn có thể tìm một địa phương sạch sẽ ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, tới buổi tối sẽ trở về thuyền nghỉ ngơi, thế nhưng từ ngày hôm nay, nàng đã thực sự biến thành một pho tượng rồi, thẳng tắp nhìn về một phía, không hề lay động dù chỉ một chút.

Sở Văn Hiên mỗi một ngày đều chờ đợi trong lo lắng, ngược lại Mang chấp sự nhìn Phi Tiểu Nhã, thần sắc càng lúc càng kích động. Dưới sự căn dặn của Sở Văn Hiên, chúng đệ tử từ trong băng hỏa ba mươi sáu phòng đi ra không một ai dám quấy nhiễu Phi Tiểu Nhã, tất cả đều nhẹ nhàng vòng qua hai bên trái phải Phi Tiểu Nhã.

Linh khí xoay vần xung quanh thân thể Phi Tiểu Nhã càng lúc càng thêm cường liệt, cho dù Sở Văn Hiên không thể nhận ra linh khí, cũng không thể nhìn thấy màu sắc của linh khí, thế nhưng cũng có thể cảm thụ được gió nhẹ bốn phương bám hướng thổi về phía Phi Tiểu Nhã, đó chính là hướng gió bám theo khi linh khí bắt đầu khởi động, lấy Phi Tiểu Nhã làm trung phâm, linh khí bốn phía thụ thu hút hội tụ tạo thành.

Loại trạng thái này giằng co đủ thời gian năm ngày, một đầu tóc đen dài của Phi Tiểu Nhã bị gió thổi lay động, y phục trên người càng thêm phần phật rung động.

Mang chấp sự vô cùng kích động, thì thào tự nói trong miệng:

- Sắp rồi, chỉ còn một bước cuối cùng!

Nửa bước chân đã nhấc lên, chỉ cần vượt qua được một bước này, Phi Tiểu Nhã sẽ thực sự đạt tới giai đoạn thiên nhân hợp nhất sơ bộ, không cần vận công, linh khí tại thế giới xung quanh sẽ cuồn cuộn không ngừng xâm nhập vào cơ thể nàng.

Tới buổi chiều ngày thứ sáu, bầu trời đỏ tươi như máu đột nhiên biến đổi bất định, phạm vi bầu trời vô cùng khổng lồ trở nên quỷ dị tới cực điểm. Mang chấp sự và Sở Văn Hiên vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Phi Tiểu Nhã đột nhiên phát hiện, hai tròng mắt vẫn luôn đóng chặt của bảo chủ đại nhân chậm rãi mở ra, hai cánh tay suốt mấy ngày không hề động đậy cũng chậm rãi mở, phảng phất giống như muốn nghênh tiếp ôm người nào đó, đầu hơi hơi ngửa về phía sau.

Linh khí bắt đầu khởi động tạo thành cơn gió nhẹ đột nhiên đình chỉ, xung quanh bảo chủ đại nhân trở thành một mảnh yên lặng tới quỷ dị, mái tóc dài lay động cũng dần dần yên tĩnh.

- Chuyện gì xảy ra?

Sở Văn Hiên ngạc nhiên hỏi.

Lồng ngực của Mang chấp sự đang phập phồng, tròng mắt run run, gắt gao nhìn chằm chằm vào Phi Tiểu Nhã, cương khí toàn thân trương lên.

Một lát sau, thân thể Phi Tiểu Nhã đột nhiên chấn động, một cỗ khí tức màu hồng giống như bạo tạc, lấy nàng làm trung tâm, cốc tốc tràn đi bốn phương tám hướng, khí thế khổng lồ đặc thù thuộc về đại cao thủ Thiên giai từ trên trời giáng xuống, cương khí màu hồng thôi động cuồng phong, thổi trúng cây cối xung quanh nghiêng nghiêng ngả ngả.

Phàm là địa phương bị cương khí màu hồng kia tiếp xúc tới, tất cả trong nháy mắt đều biến thành tinh thể trong suốt.

Chỉ trong thời gian một hơi thở, cương khí màu hồng kia đã tràn tới vị trí Mang chấp sự và Sở Văn Hiên đang đứng thẳng.

Sở Văn Hiên hoảng hốt, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện này, hắn bất quá là Địa giai thượng phẩm, làm sao có thể ngăn cản được cương khí vô cùng cách biệt của Phi Tiểu Nhã ập tới lúc này.

- Lui!

Thời khắc mấu chốt, Sở Văn Hiên chỉ cảm thấy cổ áo của chính mình bị người khác nắm chặt, lập tức toàn thân cấp tốc lui về phía sau, quay đầu nhìn lại, thấy Mang chấp sự với vẻ mặt kinh hoàng kéo chính mình tránh lui.

Tốc độ của cương khí màu hồng nhanh không gì sánh được, cho dù là nhân vật cấp độ như Mang chấp sự, mang theo một người cũng không thể tránh thoát được cương khí tập kích, cấp tốc rời khỏi cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại bị cương khí màu hồng kia càng ép càng gần, mắt thấy rất nhanh sẽ bị đuổi kịp rồi, dưới tình thế cấp bách, Mang chấp sự chỉ đành đạp mạnh xuống dưới mặt đất, toàn thân nhảy lên trên cao.

Nhưng dù vật cương khí màu hồng kia giống như có linh hồn, hội tụ thành một đầu cự thú giương nanh múa vuốt, từ bên dưới chăm chú đuổi theo.

Thấy một màn như vậy, Mang chấp sự cười khổ một tiếng. Tiểu nha đầu này rõ ràng chính là muốn mình đẹp mặt a.

Rơi vào đường cùng, Mang chấp sự chỉ có thể vận chuyển cương khí toàn thân chống lại. Sau một khắc, hai người Mang chấp sự và Sở Văn Hiên bị đầu cự thú kia hoàn toàn thôn phệ.

Sở Văn Hiên cũng chỉ cảm thấy trước mắt chính mình đỏ lên, lập tức toàn thân bị bao phủ trong một mảnh cương khí màu hồng, đưa tay không nhìn thấy năm ngón, thậm chí ngay cả hô hấp và tiếng tim đập cũng không thể nghe thấy được.

Tuy rằng trong lòng vô cùng khủng hoảng, thế nhưng Sở Văn Hiên kinh ngạc phát hiện ra, bản thân mình không hề có bất cứ thương tổn nào, cương khí màu hồng này chỉ cách thân thể chừng mấy tấc, tuy rằng cũng bao phủ chính mình trong đó, thế nhưng hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc nào.

Ngược lại Mang chấp sự kéo theo chính mình, thân thể trong nháy mắt liền biến thành một pho tượng tinh thạch, biểu tình cười khổ cứng ngắc đọng lại trên gương mặt của hắn, một tay hoành ngang trước ngực bày ra tư thế phòng ngự, ngay cả y phục của hắn cũng triệt để bị tinh thạch hóa rồi, hiện tại nhìn qua, toàn thân Mang chấp sự rõ ràng là một pho tượng đá được điêu khắc ra, giống nhau như đúc, ngay cả nếp nhăn trên mặt cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

-o0o-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.