Lúc này đây rốt cuộc là được hay mất Đường Phong cũng không rõ ràng lắm. Theo đạo lý mà nói, mất đi một thanh thiên binh, thu được hai loại năng lượng tinh khiết tới cực điểm, Đường Phong coi như biến đầy bát đầy bồn, dù sao loại vận khí tốt như thế này không phải người nào cũng có, hai loại năng lượng tinh khiết tới cực điểm này, vô luận là loại nào, nếu như có người đủ thực lực hấp thu chúng mà nói, cảnh giới tự nhiên tăng vọt.
Có thể từ một góc độ mà nói, hai loại năng lượng này chỉ tạm thời dừng lại trên người Đường Phong, cũng không phải thuộc sở hữu của hắn, không chừng lúc nào đó có thể gây nguy hại tới hắn, thực sự khiến trong lòng Đường Phong có thích thú, có lo sợ bất an.
…
- Nha đầu, nếu dưới đáy biển kia là tuyết tủy, vậy quang cầu trên đơn động nhỏ là cái gì?
Đường Phong suy nghĩ một chút mở miệng nói.
Linh Khiếp Nhan đáp:
- Hai thứ này đều là thiên tài địa bảo ta chưa từng nhìn thấy qua, nhưng tên tuyết tủy thì đã từng nghe nói, có thể đối kháng với băng kình ẩn chứa trong tuyết đó, thứ này khẳng định là hỏa tinh, ngẫm lại quang cầu kia tuyệt đối chính là hỏa tinh rồi.
Tuyết tủy và hỏa tinh, một bên tồn tại trong núi lửa cực nóng, một bên tồn tại bên dưới, hơn nữa trong băng hỏa ba mươi sáu phòng có hai loại linh khí tinh thuần tới cực điểm, thời điểm tu luyện bên trong hai loại linh khí khi thì bay lên, khi thì giảm xuống, lẽ nào nói tất cả linh khí của nơi này là bởi vì có hai thứ kia tồn tại nên mới đản sinh ra?
Dù sao hỏa linh khí là từ bên trên đè xuống, mà băng linh khí lại từ bên dưới bay lên, so với phương vị tồn tại của hỏa tinh và tuyết tủy hoàn toàn tương xứng.
Hơn nữa trong nháy mắt khi hỏa tinh và tuyết tủy lộ ra hình dáng, hỏa linh khí và băng linh khí chí thuật lập tức tụ tập về phía chúng.
Suy nghĩ như vậy là bởi vì trong Băng Hỏa Đảo, thứ quý giá nhất không phải là băng hỏa lưỡng trọng kình, cũng không phải là liệt diễm cô và tuyết tủy hàn băng, mà chính là hỏa tinh và tuyết tủy bị Đường Phong hấp thu sạch sẽ.
Băng hỏa lưỡng trọng kình chính là bởi vì hỏa tinh và tuyết tỉnh mới sinh ra, về phần liệt diễm cô, hẳn là vật tồn tại nhờ vào hỏa tinh, tuyết tủy hàn băng cũng là vật tồn tại nhờ vào tuyết tủy, tất cả đều bởi vì chúng nên mới sản sinh ra. Có thể nói Đường Phong đi một chuyến tới Băng Hỏa Đảo, sau cùng đã mang theo thứ quan trọng nhất của Băng Hỏa Đảo.
Trong lúc nhất thời Đường Phong có một loại cảm giác khó có thể đối mặt với mọi người trong Ô Long Bảo.
Nói tới cùng, Băng Hỏa Đảo coi như sản nghiệp của Ô Long Bảo, vài chục năm Ô Long Bảo đều vận chuyển đệ tử tinh anh tới nơi này, để cho bọn họ tiến vào trong mật thất tu luyện, đề cao thực lực cực nhanh, thế nhưng hiện tại tuyết tủy và hỏa tinh đã không còn nữa rồi, tự nhiên sẽ không còn băng linh khí và hỏa linh khí chí thuần, băng hỏa ba mươi sáu phòng cũng chỉ còn trên danh nghĩa, vô luận là tu luyện bên trong như thế nào cũng không còn hiệu quả đột nhiên tăng mạnh nữa rồi. Hơn nữa hiện tại ngay cả Băng Hỏa Đảo không biết đã chạy đi đâu, chí ít đầu cùng phạm vi nhìn của chính mình căn bản không hề có Băng Hỏa Đảo tồn tại.
Điều này bảo nhân tình như thế nào? Đường Phong cảm giác chính mình giống như một cường đạo, chạy vào trong nhà người ta, không nói câu nào đã mang theo tài phú quý giá nhất để vào trong túi.
Để người lo lắng nhất chính là, bảo bối chính mình mang đi chỉ là tạm thời bị đặt trong túi chính mình, không phải thực sự thuộc sở hữu của chính mình, không chừng lúc nào đó sẽ mang lại cho chính mình tai nạn ngập đầu.
Vô cùng khổ não, Đường Phong vừa nghĩ tới những chuyện này, vừa theo đuổi phương vị hải âu bay trên bầu trời, dùng sức du động về phía trước.
Thời điểm Đường Phong đang lo lắng, Sở Văn Hiên và Mang chấp sự ngay cả lòng muốn chết cũng có rồi.
Tại thời điểm Phi Tiểu Nhã chạy vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, Mang chấp sự ngăn cản không có kết quả, Sở Văn Hiên cũng mang theo hơn mười đệ tử chạy lên thuyền lớn Ô Long Bảo, đã làm tốt công tác chuẩn bị khởi hành, sau khi đợi một lát, chỉ nhìn thấy Mang chấp sự một mình một người, mặt không chút biểu tình trở về.
Sở Văn Hiên nhìn về phía sau Mang chấp sự, nhưng không hề phát hiện ra thân ảnh của bảo chủ đại nhân, không khỏi mở miệng hỏi:
- Nàng đâu rồi?
Mang chấp sự chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt Mang chấp sự trong nháy mắt biến trắng, vội vàng nói:
- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
- Nàng chạy vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng?
Trên trán Mang chấp sự nổi cả gân xanh:
- Ta không ngăn được nàng.
- Cái gì?
Vốn đã nghĩ tới kết quả như vậy, nhưng sau khi nghe Mang chấp sự chứng thực, thân thể Sở Văn Hiên cũng không nhịn được run rẩy, xông về phía trước nắm lấy áo của Mang chấp sự, đánh thẳng ba quyền về phía hắn, nổi giận mắng:
- Không phải là ngươi để nàng đi?
Tuy rằng thực lực bản thân so với Sở Văn Hiên cao hơn hẳn một đẳng cấp, giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt được hắn, thế nhưng đối mặt với ba quyền của Sở Văn Hiên, Mang chấp sự vẫn không tránh không né, thậm chí còn không vận chuyển cương khí hộ thân, chỉ là dùng thân thể trực tiếp thừa nhận.
Ba quyền đánh xong, trên mũi Mang chấp sự chảy ra hai dòng máu tươi, thẳng tắp nhìn vào Sở Văn Hiên, vẫn như cũ không nói lời nào.
Sở Văn Hiên kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên cười khổ một tiếng, hắn cũng nhìn ra được Mang chấp sự lúc này uể oải không gì sánh được, hắn làm sao không muốn dẫn theo Phi Tiểu Nhã ra ngoài? Thế nhưng bảo chủ đại nhân hiện tại đã là Thiên giai thượng phẩm, coi như là cao thủ nhất lưu, nếu như cố ý muốn chống lại, Mang chấp sự quả thực không có biện pháp giữ được nàng.
Chính mình và hắn hình như vẫn đánh giá thấp trình độ điên cuồng của bảo chủ đại nhân.
Cao thủ Thiên giai một khi tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, kết quả như thế nào có thể suy nghĩ được.
Một đám đệ tử Ô Long Bảo một bên nhìn thấy trừng mắt há mồm, hoàn toàn không nghĩ tới Mang chấp sự bình thường luôn khiến người khác phải sợ hãi cư nhiên bị người khác trực tiếp đánh ba quyền ngay trước mặt.
Duy chỉ có Không Dư Hận, trong ánh mắt toát ra thần sắc hưng phấn, đó chính là biểu tình nhìn có chút hả hê. Phi Tiểu Nhã cư nhiên dám tiến vào trong băng hỏa ba mươi sáu phòng, xem ra đã định trước là có vào mà không có ra rồi, cứ như vậy, toàn bộ Ô Long Bảo nhất định sẽ giống như rắn mất đầu, không tốn bao nhiêu khí lực là có thể thu lại Ô Long Bảo một lần nữa trở về dưới sự quản hạt của Đại Tuyết Cung.
Đây là tin tức cực kỳ quan trọng, cần phải nhanh chóng truyền về Đại Tuyết Cung.
- Ngươi dẫn bọn họ rời khỏi, ta muốn đi tìm bảo chủ đại nhân!
Sở Văn Hiên quyết định thật nhanh, bỏ xong câu nói đầu tiên liền nhảy xuống thuyền, thế nhưng hắn còn chưa hoàn toàn nhảy xuống, toàn bộ biển rộng đột nhiên nổi sóng bốn bề, cuồng phong không ngừng, sóng biển gào thét, cuồn cuộn nổi lên tới mấy chục trượng cao, sóng biển đánh vào boong tàu giống như cuồng phong thét gào, khiến người trên boong tàu không thể đứng vững, thậm chí con thuyền lớn cũng bị lay động hết trái rồi phải.
Chương 329: Hỏa tinh (hạ).
Mọi người trong thuyền, sắc mặt nhất thời trở nên xấu xí.
Không chỉ trên biển có loại phản ứng vượt quá sức tưởng tượng này, thậm chí ngay cả Băng Hỏa Đảo cũng bắt đầu chấn động mãnh liệt, đó chính là rung động khó có thể tưởng tượng được, Băng Hỏa Đảo thật lớn phập phồng lên xuống, tiếng nổ ầm ầm đinh tai nhức óc, cây cối và tuyết đọng trên đảo bay tán loạn, phách lệ đồ sộ.
Sau một khắc, tất cả mọi người nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, đám mây đỏ tươi như máu phảng phất giống như bị thứ gì đó dắn dắt, tại vị trí trung ương Băng Hỏa Đảo hình thành một dòng xoáy cực kỳ to lớn, tất cả đám mây đều bị dòng xoáy hút tới một vị trí, sau đó rơi xuống vuông góc, chui vào vị trí miệng núi lửa.
Cảnh tượng trên bầu trời mỗi một người đều nhìn thấy rõ ràng, mà dưới đáy biển cũng có cảnh tượng không ai thấy, không khác biệt nhiều so với bầu trời.
Cũng có một dòng xoáy cực kỳ khổng lồ, hô ứng với dòng xoáy trên bầu trời, hai bên kết nối với nhau.
Rắc rắc rắc, đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh, đôi lông mày của Mang chấp sự nhíu sát lại, hắn rõ ràng nhìn thấy Băng Hỏa Đảo theo một đường cong vô cùng di diệu xoay theo phương hướng dòng xoáy kia. Là ảo giác sao? Mang chấp sự hầu như đã không thể tin tưởng vào đôi con mắt của chính mình nữa rồi.
Vị đạo trong không khí trở nên cực kỳ nguy hiểm, dưới tình huống như vậy, Sở Văn Hiên căn bản không thể đi tìm Phi Tiểu Nhã nữa rồi, chỉ có thể gắt gao cầm chắc mép thuyền, không cho chính mình bị hất văng đi.
- Khai thuyền!
Mang chấp sự hét lớn một tiếng, lúc này mọi người trên thuyền lớn mới vội vàng hành động, nhanh chóng rời xa khỏi Băng Hỏa Đảo biến đổi bất ngờ.
Dòng xoáy trên bầu trời càng lúc càng chuyển động nhanh hơn, trên vị trí miệng núi lửa xuất hiện một đạo huyết trụ thô to, thẳng tắp rót vào trong không trung. Động tĩnh đại địa và ngoài khơi càng lúc càng lớn, tiếng nổ răng rắc cũng càng lúc càng trở nên rõ ràng.
Mang chấp sự vẫn nhìn chằm chằm vào toàn bộ Băng Hỏa Đảo, đột nhiên trên mặt hắn hiện lên thần sắc vô cùng kinh khủng.
Thấy được, hắn lại một lần nữa thấy được, toàn bộ Băng Hỏa Đảo xoay chuyển một đường vòng cung, theo phương hướng dòng xoáy xoáy tròn trên bầu trời, điều này rốt cuộc cần lực lượng khổng lồ tới mức nào mới có thể tác động khiến cả một hòn đảo di động? Hơn nữa quy mô hòn đảo này còn không nhỏ.
Cho dù là hơn trăm cao thủ giống như Mang chấp sự phỏng chừng cũng không làm được trình độ này.
- Nhanh, nhanh hơn chút nữa!
Mang chấp sự không ngừng thúc giục, duy nhất chỉ có hắn mới rõ ràng con thuyền này rốt cuộc phải đối mặt với loại hiểm cảnh như thế nào.
Thời điểm rời khỏi Băng Hỏa Đảo đại khái không vượt qua ba dặm đường, miệng núi lửa đột nhiên bạo phát, nham thạch đỏ bừng nóng chảy không ngừng từ trong nội bộ ngọn núi lửa trào ra ngoài, xông lên dòng xoáy trên bầu trời, lập tức dung nhập vào trong dòng xoáy, càng lúc càng tăng thêm màu sắc quỷ dị của bầu trời.
Pháng phất như được sự hỗ trợ của nham thạch nóng chảy, dòng xoáy càng trở nên to lớn hơn nhiều, thậm chí còn đang không ngừng to lớn hơn.
Rốt cuộc, con thuyền lớn tiến vào chỗ phiến sương mù dày đặc, trên biển rộng bốn bề sóng dậy, con thuyền lắc lư phập phồng bất định, may mà tố chất của tất cả mọi người đứng trên thuyền không tồi, tại thời điểm nguy hiểm cũng biết chính mình nên làm cái gì, bằng không rất có khả năng sẽ bị hất văng khỏi thuyền.
Lúc xông vào trong màn sương mù dày đặc, toàn bộ Băng Hỏa Đảo dần dần biến mất khỏi phạm vi nhìn của Mang chấp sự, thế nhưng nguy hiểm còn chưa rời khỏi.
Một màn lọt vào trong tầm nhìn của Mang chấp sự chính là Băng Hỏa Đảo lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bắt đầu chuyển động, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Hơn nữa dòng xoáy trên bầu trời kia đã bành trướng tới mức đủ bao phủ một phần năm diện tích Băng Hỏa Đảo rồi, độ cao của dòng xoáy cũng đã giảm xuống không ít, ngay tại vị trí bầu trời cách Băng Hỏa Đảo chỉ chừng hơn mười dặm.
Thuyền lớn vẫn chạy trốn như cũ, trong tình huống không người nào nhìn thấy Băng Hỏa Đảo, dòng xoáy trước đó khắc sâu vào trong mắt Mang chấp sự vẫn tiếp tục duy trì như cũ, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, dòng xoáy trên bầu trời càng lúc càng thấp, tốc độ bành trướng càng lúc càng lớn, toàn bộ Băng Hỏa Đảo cũng chuyển động càng lúc càng nhanh.
Một dòng xoáy thật lớn chậm rãi hình thành xung quanh Băng Hỏa Đảo, lực đạo xoáy tròn của nước biển tác động vào tốc độ thoát đi của con thuyền lớn.
Qua thời gian đủ nửa canh giờ, khi dòng xoáy trên bầu trời đã bành trướng tới mức bao phủ toàn bộ Băng Hỏa Đảo, nó trực tiếp ép xuống bên dưới.
Lúc này con thuyền lớn đã vượt ra khỏi phạm vi sương mù dày đặc bao phủ, quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy.
Thế nhưng tất cả mọi người đều có thể nghe thấy được tiếng nổ rung trời chuyển đất từ bên kia truyền tới, lập tức con thuyền lớn vốn đang tiến lên bị một cỗ lực lượng cực kỳ khổng lồ giữ lại, thậm chí bị kéo vào trong sương mù.
Trong lòng mỗi người đều run sợ, hoàn toàn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trên biển rộng quỷ dị không hiểu này, cho dù con thuyền lớn này có đủ kiên cố hơn nữa cũng không thể tạo thành cho bọn họ bất cứ cảm giác an toàn nào.
Trước mặt lực lượng thiên nhiên, lực lượng của con người thực sự quá mức nhỏ bé.
Không bao lâu sau, con thuyền lớn lại bị kéo trở về vị trí ban đầu, lúc lao ra khỏi màn sương mù dày đặc, tất cả mọi người không khỏi ngẩn ngơ, Băng Hỏa Đảo đã không còn, ngoài khơi, vị trí nguyên bản trước kia chính là Băng Hỏa Đảo chỉ còn một dòng xoáy cực kỳ khổng lồ, diện tích rộng lớn vô biên, lực đạo khổng lồ kéo theo nước biển xoay tròn phảng phất giống như sứ giả câu hồn, đang hút sinh mệnh của mỗi người vào trong đó.
Dòng xoáy cực lớn này đã vượt qua cực hạn tưởng tượng của nhân loại, một khi bị hút vào trong đó, vô cùng có khả năng rơi vào hoàn cảnh thuyền hủy người vong. Dựa theo tốc độ và tư thế hiện tại, con thuền lớn bị cuốn vào trong đó là chuyện không thể cưỡng lại được.
Dưới tình huống khủng hoảng, tim đập nhanh, hầu như mỗi người ở đây đều nhìn Mang chấp sự, ở chỗ này, thực lực của hắn là mạnh nhất, nếu như con thuyền lớn bị hủy, sợ rằng chỉ có hắn là có thể chạy thoát ra ngoài.
Cảm thụ được ánh mắt của những người này, Mang chấp sự cười lạnh một tiếng, hắn hiện tại đã là bồ tát bùn qua sống, tự bản thân khó có thể bảo toàn, huống chi cách làm cố chấp của Phi Tiểu Nhã khiến hắn đau đớn, nản lòng thoái chí, nào còn tâm tình đi quản tới sống chết của người khác.
Căn bản không muốn để ý tới những người này, thế nhưng Mang chấp sự lại thở dài một tiếng. Cũng được, đã biết suốt đời chính mình đã trồng rất nhiều ác nhân, ngày hôm nay ngoại lệ một lần vậy, huống chi nếu con thuyền lớn bị hủy, chính mình cũng không có phương tiện trở lại.
- Mọi người dồn cương khí xuống dưới chân, rót vào trong truyền, cố gắng thúc đẩy con thuyền cưỡng lại lực hút!
Mang chấp sự vội vang la lên nói, cùng lúc đó, bộc phát ra toàn bộ cương khí, dồn cương khí vào trong con thuyền lớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]