Chương trước
Chương sau
Lấy thực lực của Ô Long Bảo hiện tại, muốn đối kháng với Đại Tuyết Cung không càn bàn cãi chính là tự tìm đường chết, cho dù thêm thực lực của Ô Long tam sứ cũng không được, dù sao cao thủ Đại Tuyết Cung có rất nhiều, hơn nữa bị độc tuyết tủy hàn băng ảnh hưởng, cho dù trong lòng không phục Tạ Tuyết Thần thì cũng phải hiệu lực vì hắn.

- Chỉ cần giết chết Tạ Tuyết Thần, mọi chuyện khác đều dễ nói.

Mang chấp sự mở miệng:

- Trước đó ta muốn tìm hai người giúp đỡ, nếu như bọn họ chịu giúp đỡ ta mà nói, Tạ Tuyết Thần phải chết không cần nghi ngờ.

- Là giúp đỡ gì?

Sở Văn Hiên không khỏi hiếu kỳ, cư nhiên còn có người khiến Mang chấp sự tôn sùng đến trình độ này, có thể tưởng tượng được hai người kia rốt cuộc có năng lượng cường đại tới mức nào.

- Thiên Sát Địa Thí!

Mang chấp sự yếu ớt nói.

- Cách Không Thủ Thang Phi Tiếu, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích?

Vẻ mặt Sở Văn Hiên sợ hãi hỏi:

- Hai người bọn họ còn sống?

Mười năm trước, hai người này đã có danh hào sát thần đứng đầu Đại Tuyết Cung, danh tiếng không người nào so sánh được. Sở Văn Hiên thân là nguyên lão của Ô Long Bảo, tự nhiên biết được bọn họ, thậm chí đã từng gặp mặt hai người này, lúc này vừa nghĩ tới hai người, Sở Văn Hiên không kìm lòng được rùng mình một cái.

Bởi vì bên người Sở Văn Hiên không khỏi xuất hiện khí tức máu tươi nồng đậm như ngưng kết thành dịch thể, sát khí ngập trời giống như núi cao đỏ nát từ trên không trung đè xuống, lúc đó phàm là người đã từng gặp qua hai người bọn họ, không ai không tránh khỏi gặp ác mông, thường thường lúc địch nhân đụng phải bọn họ, thậm chí không cần bọn họ phải động thủ đã tự động chạy trốn chết. Cho dù cách nhiều năm không nghe tin tức gì về bọn họ, hiện tại Sở Văn Hiên hồi tưởng lại vẫn có cảm giác nghĩ mà sợ.

- Hai người này là người điên, chấp sự ngài xác định muốn đi cầu bọn họ?

Sở Văn Hiên nuốt nước bọt hỏi.

- Người điên?

Mang chấp sự nhẹ nhàng cười, quay đầu liếc mắt nhìn Mang chấp sự, nói:

- Con người sẽ thay đổi!

Sẽ thay đổi? Hai gia hỏa giết người như ma này có thể biến đổi thành bộ dáng gì? Nếu như lúc này Sở Văn Hiên có thể ở lại Thiên Tú một đoạn thời gian sẽ phát hiện ra hai đại sát thần trước kia khiến hắn phải sợ hãi gặp ác mộng đã hoàn toàn thay đổi, một người thì luôn luôn giữ nụ cười bỉ ổi, bị thê tử quản nghiêm ngặt, thậm chí còn bị lão bà đánh cho không dám ra, một người cả ngày quay một đống rau dưa làm chạm trổ, cái bụng to béo đeo tạp dề, cả ngày giao tiếp với nồi và bếp, có thể làm được mỹ vị cơm nước khiến đầu lưỡi có thể bị nuốt mất.

Sức tưởng tượng của Sở Văn Hiên có phong phú thế nào đi nữa cũng không thể nghĩ được loại tràng cảnh như vậy.

Mười năm… Xác thực quá lâu rồi.

Dưới sự chỉ thị của Mang chấp sự, con thuyền lớn tìm kiếm tại phụ cận cả ngày, không hề phát hiện ra tung tích của bất cứ kẻ nào, không phát hiện ra Đường Phong và Phi Tiểu Nhã, cũng không phát hiện ra Không Dư Hận, cuối cùng mọi người chỉ có thể quay về Ô Long Bảo, làm bước chuẩn bị cuối cùng.

Trời nước một màu, gió thổi trên mặt biển mang theo mùi màn mặn quật vào mặt, mặt nước trong như gương, ba quang lân lân, phía trước phảng phất như không có đầu cùng, khiến lữ khách trên biển rộng không tự chủ được sản sinh một tia uể oải trong mắt.

Đường Phong đã du động trên biển cả ngày rồi, thế nhưng phạm vi đường nhìn vẫn không nhìn thấy bất cứ địa phương nào có thể đặt chân, thân thể uể oải không thể chịu được, thế nhưng trong lòng uể oải càng thêm sâu đậm hơn.

Dù sao thời điểm Đường Phong hấp thu hỏa tinh và tuyết tủy đã khiến hắn bị rơi vào tình trạng kiệt sức rồi, hiện tại ôm theo Phi Tiểu Nhã tìm kiếm đường sống, chỉ là trong lòng còn một cố ý niệm kiên trì thủy chung không dứt mà thôi, Đường Phong phỏng chừng chính mình không có khả năng tiếp tục kiên trì lâu hơn nữa.

Sống sót, đây là suy nghĩ duy nhất hiện tại, một chút tinh quang chi hỏa dần dần bốc cháy, rất nhanh thiêu đốt hừng hực trong lòng Đường Phong.

Đường Phong cảm giác toàn thân chính mình đều trở nên nhăn nhúm, vô cùng khó chịu, làn da ngâm trong nước biển đã trở nên trắng bệnh, lại cúi đầu nhìn Phi Tiểu Nhã, nàng cũng giống như vậy, vóc người nguyên bản vô cùng mạn diệu đã có chút bị phù thũng, nàng vẫn như cũ trong hôn mê, để tiết kiệm thể lực, Đường Phong lấy ra một kiện y phục trong không gian mị ảnh, xé rách tạo thành một sợi dây, buộc chặt thân thể chính mình và thân thể Phi Tiểu Nhã, một tay kéo đầu của nàng, để đầu của nàng giữ trên đầu vai chính mình, cẩn thận từng ly từng tí, không cho nước biển quá mức xông vào.

Số lượng chim hải âu trên bầu trời càng lúc càng nhiều, hơn nữa tất cả đều bay về một phương hướng, phát hiện này để Đường Phong không khỏi có chút thất thần, hẳn phỏng chừng cách lục địa đã không còn xa lắm rồi.

Trong thời gian một ngày này, Đường Phong thậm chí còn gặp phải mấy loại cá hung mãnh công kích, tuy rằng không có vũ khĩ thuận tay, thế nhưng Đường Phong dùng hai bàn tay trần cũng đủ sức xé rách chúng. Cảnh giới Địa giai trung phẩm cũng không phải là để bày biện. Máu tươi lại càng hấp dẫn theo nhiều loại cá quái dị tới đây, cũng may trước khi quái ngư tụ tập Đường Phong đã chạy trốn thật xa trước, không bị chúng phát hiện ra.

Những con cá này đại khái là cá mập, Đường Phong thầm nghĩ, đời trước hắn chưa từng nhìn thấy qua cá mập, chỉ là nghe nói qua, tự nhiên không biết cá mập rốt cuộc có bộ dáng như thế nào.

Bất quá nói ra cũng buồn cười, tại thời điểm gặp nạn trên biển, những người đó cho rằng chính mình đơn độc từ hơn ba mươi dặm trở về, kỳ thực chính mình đã lợi dụng âm hồn thực lực Thiên giai trung phẩm, mà lúc này đây đã thực sự cách mục tiêu rất xa rồi.

Đường Phong không dám vọng động năng lực tá thi hoàn hồn, lần trước là bởi vì chính mình biết rõ khoảng cách đến đại lục là bao nhiêu, trong lòng có tính toán cẩn thận, biết chính mình nhất định có thể trở về mới dám không thèm để ý tới tác dụng phụ sau khi thi triển đòn sát thủ.

Mà lúc này đây khác nhau, trời biết chính mình rốt cuộc cách đại lục xa bao nhiêu? Vạn nhất chính mình thi triển tá thi hoàn hồn xong, rơi vào tình trạng kiệt sức mà vẫn chưa tìm được điểm dừng chân, vậy thì kéo theo cả nữ nhân trong lòng hiện tại sẽ bị chìm vào trong đáy biển vĩnh viễn.

Mặt trời sắp xuống núi rồi, cảnh sắc mặt trời lặn trên biển đẹp tới dị thường, một vòng mặt trời màu hỏa hồng chậm rãi chìm xuống nơi chân trời, toàn bộ biển rộng đều bị nhuộm một màu mỹ lệ, thế nhưng Đường Phong căn bản không có tâm tình đi thưởng thức mỹ cảnh bình thường khó gặp lại, hắn luôn luôn tập trung quang sát động tĩnh của hải âu trên bầu trời, truy tìm theo dấu chân của chúng.

Rốt cuộc, tại một khắc khi màn đêm buông xuống, trong mi mắt Đường Phong đã xuất hiện một điểm đen, gian nan nhấc mi mắt tỉ mỉ quan sát chốc lát, Đường Phong không khỏi nở nụ cười.

Chương 332: Cầu sinh (hạ).

Là lục địa, tuy rằng cũng chỉ là một tiểu đảo, thế nhưng cuối cùng coi như đã tìm được địa phương đặt chân rồi, chính mình và nữ nhân trong lòng không còn bị chết đuối.

Khoảnh cách từ nơi này tới hòn đảo nhỏ phỏng chừng tương đối xa, nhưng coi như có điểm hi vọng, thân thể nguyên bản vô cùng uể oải của Đường Phong lập tức sung mãn hơn nhiều, càng thêm ra sức bơi về phía điểm đen.

Thanh âm sóng biển vỗ bờ dần dần truyền vào trong tai Đường Phong, bầu trời sao treo cao giống như vô số đom đóm lập lòe, lóe lên không ngừng nghỉ, cho dù không thể nhìn thấy quá xa, thế nhưng Đường Phong vẫn có thể giữ được phương hướng di chuyển rất tinh chuẩn.

Không sai biệt lắm đã tiêu tốn một canh giờ rồi, lúc này Đường Phong mới bơi tới hòn đảo nhỏ, thất tha thất thểu từ trong nước biển đứng lên, ôm chặt lấy nữ nhân trong lòng, một bước sau một bước nông chậm rãi tiến lên bờ cát.

Sau một khắc, Đường Phong không còn khí lực nữa rồi, hai tay hai chân đồng thời mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống dưới bờ cát, cuối cùng mềm nhũn ngã xuống.

Trong nháy mắt khi hắn ngã xuống, hắn còn phản xạ có diều kiện ôm nữ nhân vào lồng ngực chính mình, để chính mình thừa nhận lực đạo trùng kích.

Tuy rằng chỉ trong thời gian không tới một ngày một đêm, thế nhưng Đường Phong lại cảm giác chính mình đã lượn một vòng qua lằn ranh sinh tử. Nếu như tiếp tục bơi trong biển rộng nửa ngày vẫn chưa tìm được điểm dừng chân mà nói, Đường Phong không biết chính mình còn có thể kiên trì hay không.

Nằm trên bờ cát thật lâu, Đường Phong thở phì phò từng ngụm lớn, đồng thời năm ngón tay không còn một chút sức lực để động đậy nữa rồi, đôi mí mắt suy yếu hơi hơi lay động, vô thần nhìn chằm chằm vào bầu trời.

Nữ nhân kia vẫn còn đang nằm trên ngực chính mình không hề nhúc nhích, từ lúc nàng hôn mê tới bây giờ vẫn là loại tình huống này, Đường Phong cũng không có thời gian và tâm tình dò xét xem nàng rốt cuộc bị thương thế gì và thương thế như thế nào.

Phía sau lưng chính mình, trên mông trên đùi truyền tới cảm giác mát lạnh, loại cảm giác lạnh lẽo hơi chút kích thích giúp Đường Phong gắng gượng vượt qua được cơn mệt mỏi và buồn ngủ ập tới như sóng xô bờ.

Gian nan cởi dây trói chính mình và nữ nhân kia, Đường Phong nhẹ nhàng thả nàng nằm bên cạnh, lúc này mới chậm rãi đứng lên, quay đầu nhìn bốn phía một lượt, muốn kiếm tra xem xung quan có nguy hiểm gì hay không.

- Phong ca ca…

Thanh âm xấu hổ của Linh Khiếp Nhan truyền tới, phảng phất giống như có cái gì đó khó có thể mở miệng thành lời.

- Sao… Sao rồi?

Đường Phong hầu như không có khí lực để trả lời, toàn thân uể oải mệt mỏi tới cực điểm.

- Ca… Ca ca có thể… Trước tiên tìm một y phục mặc vào sao?

Đường Phong sửng sốt, lại cúi đầu nhìn…

Trên người chính mình, ngoại trừ một kiện Bất Phôi Giáp còn sót lại duy nhất ra, đã không còn bất cứ thứ gì khác, hầu như có thể nói là trần chuồng như nhộng.

Thảo nào, khó trách thời điểm chính mình nằm trên bờ cát cảm giác thân thể có điểm lạnh lẽo, nguyên bản là không hề có quần áo và đồ dùng hàng ngày để che thân a.

Đường Phong không nhỡ rõ rốt cuộc là y phục của chính mình bị hủy như thế nào, nhưng có thể đoán được hẳn là có quan hệ với việc chính mình hấp thu hỏa tinh, thứ này ngay cả thiên binh cũng có thể hòa tan trong nháy mắt, càng không nói tới một kiện y phục bình thường tới không thể bình thường hơn.

- Sao không nói sớm hơn một chút!

Đường Phong cảm thấy khuôn mặt già nua của chính mình nóng bỏng giống như bị lửa đốt. Trong cơ thể chính mình chính là một tiểu nha đầu, bên cạnh lại có một nữ nhân hoàn toàn thành thục, trần truồng đứng chỗ này như vậy thực sự để hắn cảm giác tương đối không được tự nhiên.

- Không có thời gian nha!

Linh Khiếp Nhan ủy khuất đáp.

Từ lúc Đường Phong tỉnh lại, ngay trong biển rộng, sau đó một mực bơi đi, tìm kiếm sinh cơ, so sánh với sinh mệnh, những chuyện này thực sự quá mức nhỏ bé không đáng kể, Linh Khiếp Nhan tự nhiên sẽ không đi nhắc nhở hắn chuyện này.

Cho tới bây giờ an ổn lại, việc này mới bị nói ra.

Cuống quít tìm một bộ quần áo trong không gian mị ảnh mặc lên người, lúc này Đường Phong mới cảm giác dễ chịu một chút. Nhìn nữ nhân đang hôn mê ngay bên cạnh, cúi người dò xét khí tức của nàng một chút, miễn cưỡng coi như bình ổn, chẳng qua là bị thương, bằng không lấy thực lực Thiên giai, hiển nhiên nàng sẽ không hôn mê bất tỉnh cho tới tận bây giờ.

Để nàng nằm trên bờ cát như vậy cũng không phải là biện pháp, nói không chừng thời điểm nước thủy triều dâng lên sẽ cuốn nàng trôi đi.

Đường Phong lại mạnh mẽ đánh tỉnh tinh thần, dùng hết một tia khí lực cuối cùng, ôm nàng, mang theo nàng rời khỏi vị trí bờ cát tương đối xa, lúc này mới đạt mông ngồi bệt dưới đất, thẳng tắp nằm xuống.

Không còn khí lực để động đậy nữa rồi, mặc dù không biết rõ hòn đảo nhỏ này liệu có loại dã thú hung mãnh nào đó, thậm chí là linh thú, bất quá lúc này Đường Phong đã không còn quản được nhiều chuyện như vậy nữa rồi, hắn chỉ muốn nhắm mắt lại, thống thống khoái khoái nằm ngủ một lúc rồi nói.

Hầu như là cùng lúc con mắt nhắm lại, Đường Phong trực tiếp lâm vào ngủ say.

Khi Đường Phong mở mắt ra một lần nữa, chỉ thấy mặt trời đã treo cao trên bầu trời, ánh nắng chói chang, gió biển vô cùng rõ ràng thổi tới, mang theo một cỗ cảm giác tươi mát.

Cảm nhận một chút, cư nhiên trực tiếp ngủ thẳng tới buổi trưa ngày hôm sau. Đã rất lâu Đường Phong không còn ngủ thành như vậy rồi, tư duy còn có chút hỗn độn và rối loạn trong đầu dần dần trở nên rõ ràng, để hắn nhớ tới tình cảnh của chính mình hiện tại rốt cuộc là như thế nào.

Đang muốn đứng lên lại đột nhiên cảm giác được cánh tay chính mình tê dại, quay đầu nhìn, chính là một khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc nằm ngay bên cạnh chính mình, ngủ say vô cùng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn nở nụ cười vô cùng ngọt ngào, cũng không biết là nàng có giấc mộng đẹp như thế nào, đầu của nàng gối trên cánh tay chính mình, hoặc là ban đêm quá lạnh hay thế nào, nàng cư nhiên đưa một chân rất không an phận gác lên người chính mình, hầu như toàn thân ôm lấy chính mình, phảng phất đang sưởi ấm.

Bộ dáng này để Đường Phong có chút không quá tự nhiên, vươn một cánh tay chậm rãi nhấc chân của đối phương đẩy xuống dưới chính mình, thời điểm đang định rút tay lại, động tác của Đường Phong đột nhiên đình chỉ.

Hắn nhạy cảm nhận thấy được, hô hấp của nữ nhân bên người chính mình đã có chút thay đổi tiết tấu, đồng thời đôi lông mi bắt đầu run rẩy không ngừng, trên mặt dần dần hiện lên một tia đỏ ửng.

Nàng tỉnh, Đường Phong dám khẳng định, nàng tuyệt đối đã tỉnh, hơn nữa còn tỉnh lại trước chính mình.

Phảng phất như cảm thụ được ánh mắt của Đường Phong, đôi lông mày nho nho của Phi Tiểu Nhã có chút lay động mất tự nhiên, động tác rất nhỏ này của nàng càng để Đường Phong khẳng định được phán đoán của chính mình.

Nữ nhân này… Đường Phong có chút không nói gì, bất quá lại nghĩ tới lời nói của Linh Khiếp Nhan trước kia, trong lòng hắn hơi hơi lay động.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.