Chương trước
Chương sau
Mấy cao thủ đứng đầu tuy là ngự không phi hành, nhưng chung quy không thể bay quá cao, như vậy quá mức tiêu hao cương khí và thể lực, chỉ cách mặt đất chừng bốn năm trượng mà thôi, khoảng cách này đối với kiếm khí và đao khí các loại của cao thủ bình thường hoàn toàn nằm trong vòng công kích, càng không nói tới trên tay những người này cầm một số cơ quan ám khí hình thù kỳ dị.

Là người của Thiên Công Sơn Trang, bởi vì hai đại sát thần phát hiện ra trong đám người có hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kính Hoa, vẻ mặt của hai lão đầu tiên phong đạo cốt này vặn vẹo giận dữ, phảng phất giống như lão bà của mình bị đoạt mất.

Phát sinh mệnh lệnh chính là Thủy Nguyệt trưởng lão.

Sau một khắc, mưa tên và ám khí phô thiên cái địa, giống như châu chấu bay thẳng về phía bốn người, hỗn loạn trong đó còn có rất nhiều đao khí và kiếm khí các loại không thể xem thường.

Thang Phi Tiếu còn chưa kịp động thủ thì đã bị người khác ngăn cản.

- Cút ngay!

Tuyết Nữ rút Thủy Hàn Kiếm, quát một tiếng, bàn tay trắng nõn siết chuôi kiếm, nhẹ nhàng vung lên.

Một đạo tường băng khổng lồ từ băng lăng tổ hợp tạo thành từ mũi kiếm bắn nhanh ra, nhảy vọt vài chục trượng, trong nháy mắt đã nhào tới phía trước.

Một mảnh âm hưởng dày đặc truyền tới, ám khí và tên bắn này va chạm vào tường băng, đánh ra vô số bột phất trắng xóa xán lạn, rơi xuống mặt đất lập tức bị hoà tan biến mất.

Tất cả ám khí đều bị ngăn chặn.

Chiêu thức này triệt để trấn áp mọi người, sắc mặt của hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kinh Hoa càng thêm vặn vẹo hơn nhiều, đôi tròng mắt đã nhịn không được muốn lồi ra ngoài, ngay cả hai đại sát thần và Mang chấp sự cũng lặng người quan sát.

Công lực và kỹ thuật khống chế cương khí trong một chiêu này đã không phải là bọn họ có thể so sánh được rồi. Tuy rằng Tần Tứ Nương cũng có thể bức cương khí cực nóng ra ngoài cơ thể, hình thành một đoàn hỏa diễm mắt thường có thể nhìn thấy được tiến hành sát thương, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể bao trùm được diện tích lớn như thế này, hảo diễm cỏ nàng bức ra ngoài có thể chỉ có thể tiến hành công kích, đồng thời còn là một đoàn rất nhỏ mà thôi.

- Tuyết Nữ!

Hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kinh Hoa rất sáng mắt, chỉ nhìn một cái đã nhận ra được thân phận của người đối diện, nguyên nhân không gì ngoài việc năm xưa Tuyết Nữ trộm linh đan diệu dược đã từng giao thủ với bọn họ.

Lặng lẽ thu liễm, sắc mặt hai vị trưởng lão âm trầm:

- Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích, tốt, tốt, ta còn đang suy đoán tốt cuộc là kẻ nào dám đánh chủ ý vào Thiên Công Đồ Phổ của chúng tam nguyên lai là đám tặc tử các ngươi.

Mấy cao thủ chặn đường phía trước, cước bộ của bốn người đành phải dừng lại.

- Thiên Công Đồ Phổ?

Thang Phi Tiếu nghe lời này nhướng mày, thứ này chính là tài phú lớn nhất của Thiên Công Sơn Trang, nghe đồn trong Thiên Công Đồ Phổ không chỉ ghi chép rất nhiều thiết kế chế tác của tất cả ám khí cơ quan của Thiên Công Sơn Trang, còn có vị trí bố trí cơ quan bẫy rập của Thiên Công Sơn Trang.

Có thể nói, một khi có người lấy được Thiên Công Đồ Phổ, như vậy những cơ quan bẫy rập trong Thiên Công Sơn Trang khách nào bày biện, vô luận là ai cũng có thể tự do dễ dàng ra vào trong Thiên Công Sơn Trang.

Điều này có quan hệ tới sinh tử tồn vong của Thiên Công Sơn Trang, nếu như Thiên Công Đồ Phổ bọ đánh rơi mà nói, toàn bộ Thiên Công Sơn Trang nguy tại sớm tối.

Có thể tưởng tượng lấy được Thiên Công Đồ Phổ gian nan như thế nào? Bảo bối này luôn luôn được giấu tại vị trí bí ẩn nhất, an toàn nhất Thiên Công Sơn Trang, mười hai tầng cơ quan bẫy rập thủ hộ, mặt khác còn có bốn cao thủ Thiên giai phòng bị, ngay cả muỗi cũng đừng mong tiến vào địa phương kia, càng không nói tới con người.

Thế nhưng nhìn sắc mặt và lời nói của hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kính Hoa, bốn người không khó để suy đoán ra một sự thực, Thiên Công Đồ Phổ bị thất lạc, có thể nói là bị người nào đó trộm cắp rồi.

Rốt cuộc là thần thánh phương nào, cư nhiên có năng lượng to lớn như vậy? Thang Phi Tiếu không nhịn được kinh hãi.

Mà mấy người chính mình rất trùng hợp tiến vào trong phạm vi thế lực của Thiên Công Sơn Trang, cũng khó trách trưởng lão Thủy Nguyệt Kính Hoa hoài nghi lên đầu chính mình.

Thời gian Thang Phi Tiếu suy nghĩ như vậy, quay đầu nhìn một chút về xuất thân của bốn người.

Uhm, Thiên Sát Thang Phi Tiếu, Cuồng Đao Đoạn Thất Xích, hai người này danh xấu truyền xa, thối khắp mười dặm, không hề có nhân tính đạo đức, giết người hư ma, hai tay dính đầy máu tanh, người như vậy, có khả năng xảy ra chuyện cũng không kỳ quái.

Nhìn sang Tuyết Nữ Diệp Dĩ Khô, nữ nhân này chính là một kẻ cắp chuyên nghiệp, mười mấy năm qua, thế lực lớn nhỏ khắp Lý Đường Quốc có thế lực nào chưa từng bị nàng nhòm ngó qua? Trộm linh đan diệu dược chưa đủ nghiện, len lén trộm Thiên Công Đồ Phổ thì cũng có gì là lạ?

Còn có Mang chấp sự, tuy rằng người này đã thay đổi tướng mạo của mình, thế nhưng vừa nhìn vào nhãn thần và thần thái của hắn lập tức biết không phải kẻ tốt đẹp gì, nụ cười tươi âm hiểm, ai cũng muốn quần ẩu hắn một trận.

Nhóm bốn người này, không người nào giống như người tốt, trong nháy mắt Thang Phi Tiếu vô cùng đồng cảm với động thái tâm lý của hai trưởng lão Thủy Nguyệt Hoa Kính, không khỏi rầu rĩ nói:

- Hình như… Bị người oan uổng rồi?

Đoạn Thất Xích nói:

- Đúng là bị oan uổng rồi!

Thủy Nguyệt trưởng lão cười lạnh một tiếng:

- Nói như vậy, là người của Đại Tuyết Cung đánh cắp Thiên Công Đồ Phổ? Tuyết Nữ ngươi từ lúc nào gia nhập Đại Tuyết Cung?

Tuyết Nữ nhướng mày, lạnh lùng nói:

- Ta không biết cái gì là Đại Tuyết Cung, mời các ngươi tránh ra.

Nàng hiện tại chỉ quan tâm tới hạ lạc của Đường Phong, đã sớm nóng lòng như lửa đốt, nào còn tâm tình dây dưa với đám người này? Tuy lời nói có vẻ khách khách khí khí, thế nhưng ngữ khí ẩn chứa một cỗ bá đạo không cho phép kháng cự.

- Không giao ra Thiên Công Đồ Phổ, đừng nghĩ rời khỏi đây!

Kính Hoa trưởng lão lạnh lẽo quát, toàn bộ Lý Đường đế quốc, dám đánh chủ ý vào Thiên Công Sơn Trang chỉ có thể là hai thế lực, hoặc là Bạch Đế Thành, hoặc là Đại Tuyết Cung, các thế lực khác dù có thèm muốn Thiên Công Đồ Phổ nhưng cũng không có năng lực này, càng không dám đắc tội với Thiên Công Sơn Trang.

Không quá có khả năng là người Bạch Đế Thành, phong cách làm việc của bọn họ tương đối quang minh lỗi lạc, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện mờ ám thế này, như vậy chỉ còn có một mục tiêu rồi.

Trước khi nhóm bốn người tới nơi này, bọn họ đã từng hoài nghi lên đầu Đại Tuyết Cung, đương nhiên đây là là hoài nghi và suy đoán của hai vị trưởng lão Thủy Nguyệt Kinh Hoa, hai người này đã sống một xấp dày năm tháng, tại lúc chưa thu được căn cứ chính xác tự nhiên sẽ không bắn tên không đích. Trung hợp chính là, sau khi Thiên Công Đồ Phổ không có tung tích chưa tới một canh giờ, cư nhiên phát hiện ra hai người Thiên Sát Địa Thí ở nơi này, như vậy kết quả phảng phất như chứng thực hoài nghi của hai vị trưởng lão này.

-o0o-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.