Chương trước
Chương sau
Đường Phong không quá lý giải Ô Long Bảo hiện tại đang bị vây trong cục diện như thế nào, thế nhưng căn cứ vào những đầu mối chính mình nắm giữ trước đó cùng với quan hệ giữa Tạ Tuyết Thần và Phi Tiểu Nhã, Đường Phong có thể suy đoán được bảy tám phần trong đó. Đoạn thời gian mẫn cảm như thế này, nếu như hai đại sát thần quang minh chính đại xuất hiện trong Ô Long Bảo, khẳng định sẽ có một chút phiền phức không đáng có.

Vì vậy không chỉ là hắn và Phi Tiểu Nhã cần ẩn nấp hành tung, ngay cả hai đại sát thần cũng phải che giấu tung tích, lén tiến vào Ô Long Bảo.

Thời điểm hai người này tiến tới, ánh mắt hai người Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích lập tức rơi vào Đường Phong, hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết vì sao Mang chấp sự lại dẫn theo một người xa lạ ra ngoài, nhịn không được nhướng mày, nhưng không trực tiếp hỏi.

- Hai vị đi theo ta.

Mang chấp sự nhàn nhạt nói.

Nghe câu này, mấy hắc y nhân lập tức mở rộng đường cho đi. Thang Phi Tiếu hừ lạnh một tiếng, cùng với Đoạn Thất Xích bước qua cửa chính. Lấy thực lực của hắn, mấy hắc y nhân làm sao có thể ngăn cản được lối đi, chỉ là hắn không muốn chọc vào bất cứ phiền toái nào phía sau, cho nên mới bình tĩnh cùng Đoạn Thất Xích chờ đợi Mang chấp sự bên ngoài cửa.

Vốn hai đại sát thần muốn trực tiếp bay vào trong Ô Long Bảo, thế nhưng lúc này đang là giữa ban ngày, trực tiếp bay vào trong thực sự quá mức kiêu ngạo, rõ ràng rồi.

Vẻ mặt Đường Phong cười dài nhìn hai đại sát thần cũng mang mặt nạ da người, tiếng cười rất không lý do kia khiến hai người nghi hoặc vô cùng.

Đường Phong của ngày hôm nay so với thời điểm rời khỏi Thiên Tú đã hoàn toàn khác nhau, vô luận là cảnh giới hay là cảm giác đều không phải là mao đầu tiểu tử trước kia có thể so sánh được, hiện tại càng thay đổi diện mạo, cho dù là hai đại sát thần cảm giác có chút quái dị, nhưng nhất thời nửa khắc chắc sẽ không nghĩ tới Đường Phong.

Huống chi tin tức mà bọn họ nhận được, Đường Phong hiện tại còn đang trong biển rộng, lấy lời nói của Mang chấp sự, đại khái cơ bản đã gặp nạn rồi. Bọn họ sao có thể nghĩ ra được mới chỉ qua vài ngày, Đường Phong đã hoàn hảo không chút tổn hao đứng trước mặt chính mình.

Tiến vào trong Ô Long Bảo, mấy người không ai mở miệng nói chuyện, hai đại sát thần thường xuyên liếc mắt nhìn Đường Phong, chau mày.

Tiếp tục bước tới địa phương không người, lúc này Thang Phi Tiếu mới nhẹ giọng mở miệng nói:

- Đây là tâm phúc của ngươi?

Nếu như không phải tâm phúc, lấy tính tình của Mang chấp sự kiên quyết không có khả năng dẫn theo hắn bên người.

Mang chấp sự không quay đầu lại đáp:

- Là đồ đệ của ta!

Hai đại sát thần thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của chính mình, nghĩ tầm quái nhân tình tình không giống ai này có thể thu đồ đệ sao? Cho dù có người vào được mắt của hắn, phỏng chừng không tới vài ngày đã bị hắn dày vò đến chết. Ngay cả Đường Phong cũng không nhịn được trắng mắt liếc nhìn Mang chấp sự.

- Tiếu thúc, Đoạn thúc, đã lâu không gặp!

Đường Phong không nhịn được nữa rồi, dẫn đầu mở miệng chào hỏi.

Cước bộ của hai đại sát thần dừng lại, hai mặt nhìn nhau.

Trên thế giới này có thể xưng hô thân phận đối với bọn họ như vậy, còn có thanh âm như thế này, ngoại trừ người kia còn có thể là ai?

- Chẳng lẽ là… Là Phong thiếu?

Sắc mặt Thang Phi Tiếu rất nghiêm túc hỏi.

Đường Phong hơi gật đầu.

Trên mặt hai đại sát thần nhất thời hiện lên nụ cười vui vẻ, giống như trọng phụ nhìn Đường Phong, hai người lập tức vươn bàn tay to vỗ vỗ vai Đường Phong.

- Đen hơn không ít, bất quá cường tráng rất nhiều!

Thang Phi Tiếu nói.

- Cảnh giới đề cao rất nhanh, đã là Địa giai trung phẩm rồi, vóc dáng hình như cũng cao hơn một chút!

Đoạn Thất Xích bổ sung nói.

- Phong thiếu ngươi có thể có thành tựu như vậy, lão phu rất an ủi!

Hai đại sát thần trăm miệng một lời tổng kết nói.

Khóe miệng Đường Phong không nhịn được co giật, nguyên bản tâm tư chuẩn bị tìm bọn họ tính sổ không tự chủ được tiêu tan thành mây khói, nếu như trước kia không phải bọn họ dối gạt chính mình nói nơi này có cơ quan tinh diệu nào đó, chính mình sao co thể chạy tới đây, kết quả chọc vào một đống phiền phức to tướng.

- Gần đây không có ai sao?

Thang Phi Tiếu quay đầu nhìn trái phải.

- Trong vòng năm mươi trượng không có một người!

Đoạn Thất Xích gật đầu.

Hai người liếc nhau, phảng phất giống như có một quyết định trọng đại, bước nhanh tới phía sau Mang chấp sự, đồng thời giơ tay lên, nhắm ngay gáy Mang chấp sự hung hăng gõ mạnh.

Con mắt Đường Phong híp lại, chỉ nghe thấy hai tiếng nổ vang, cường đại như Mang chấp sự cũng bị gõ tới lún người dưới mặt đất, gian nan đứng lên, quay đầu mê man nhìn hai đại sát thần.

- Con mẹ ngươi, ngươi lại lừa dối lão tử!

Thang Phi Tiếu nổi giận mắng, Đoạn Thất Xích bên cạnh lấy chưởng vận đao, đao phong lạnh thấu xương.

- Ta lừa dối ngươi cái gì rồi?

Mang chấp sự một mặt vuốt vuốt sau gáy chính mình, một mặt không thể giải thích được hỏi.

- Ngươi không phải nói Phong Thiếu và nha đầu Phi Tiểu Nhã cùng nhau mất tích tại Băng Hỏa Đảo hay sao?

Thang Phi Tiếu hùng hùng hổ hổ:

- Người lớn rồi, còn thích chơi trò này!

Đường Phong ở một bên giải thích nói:

- Sự tình xác thực đúng như lời Mang chấp sự nói, chỉ bất quá chúng ta đã thoát khốn khỏi biển rộng, cũng là đêm qua mới trở lại Ô Long Bảo!

- Đúng sao?

Thang Phi Tiếu sửng sốt.

- Uhm, vừa vặn gặp phải Mang chấp sự và… Diệp cô cô, thiếu chút nữa đánh một trận!

Đường Phong hồi tưởng lại tao ngộ đêm qua, chỉ cảm thấy giống như mộng ảo, thẳng cho tới lúc này hắn vẫn còn có điểm mơ mơ màng màng.

- Ta đã cải tà quy chính rồi!

Mang chấp sự dùng ngôn từ thành khẩn nói.

- Thế nào? Chỉ đánh ngươi một quyền, chẳng lẽ còn muốn ta xin lỗi ngươi?

Thang Phi Tiếu gãi gãi cằm.

Quan hệ giữa mấy người này rất không cạn a, Đường Phong suy nghĩ trong lòng, nếu như không phải phi thường quen thuộc, sao có thể làm ra những động tác này.

Lúc trở về nơi ở của Phi Tiểu Nhã, Đường Phong và hai đại sát thần khẩn cấp lấy mặt nạ da người xuống, thứ này dán vào mặt tạo cảm giác quá mức khó chịu.

- Thang sư thúc, Đoạn sư thúc!

Phi Tiểu Nhã bước tới cung kính hỏi thăm.

Hai đại sát thần quan sát Phi Tiểu Nhã từ trên xuống dưới, đôi lông mày của Thang Phi Tiếu nhíu sát lại, chần chờ hỏi thăm:

- Ngươi là nha đầu Tiểu Nhã kia?

Phi Tiểu Nhã gật đầu, giống như gặp được thân nhân, đôi mắt ẩn chứa một ít nước mắt:

- Chính là Tiểu Nhã!

Hai đại sát thần kìm lòng không được thở dài một tiếng, chính mình trước kia tại thời điểm ở trong Đại Tuyết Cùng có quan hệ không cạn với Phi Tiểu Nhã, dù sao tiểu nha đầu này lúc còn nhỏ rất khiến người khác yêu thích, hiện tại nhớ lại chuyện cũ, lão cung chủ đã mất, phụ mẫu của Phi Tiểu Nhã đã mất, nàng chỉ sợ chỉ có thể coi mấy sư thúc như bọn họ trở thành người thân duy nhất của chính mình.

Hai đại sát thần có thể cảm nhận được tâm tình của Phi Tiểu Nhã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.