Chương trước
Chương sau
Cao thủ bên phía Ô Long Bảo hiện tại, Tuyết Nữ đã bị người mặc áo bào tro kia chế trụ rồi, hai đại sát thần và Mang chấp sự bị đả thương, sức chiến đấu giảm mạnh, có thể nói là người có sức chiến đấu lớn nhất chỉ còn một mình một người Phi Tiểu Nhã mà thôi. Cho dù vậy, bảo chủ đại nhân chỉ là cao thủ Thiên giai thượng phẩm mới tấn chức không lâu, sao có thể giành thắng lợi trước mặt nhiều định nhân cường đại như vậy? Có thể nói, chỉ cần Tạ Tuyết Thần nguyện ý, tùy tiện đều có thể giết mọi người ở đây một phiến giáp cũng không để lại.

Thế nhưng hắn nói ra lời như vậy tự nhiên là cố ý rồi.

- Tiểu Nhã, nghìn vàn lần không nên tin tưởng người này nói!

Sắc mặt Thang Phi Tiếu âm trầm tới cực điểm:

- Hắn từ nhỏ tới lớn, đều không hề nói được một câu chắc chắn!

- Duy nhất chỉ có lần này ta nói chuyện giữ lời!

Tạ Tuyết Thần không đợi Phi Tiểu Nhã trả lời, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ, lại chuyển ánh mắt về phía Đường Phong, âm lãnh nhìn hắn:

- Bất quá ta còn có hai điều kiện, thứ nhất là nam nhân này phải chết trước mặt ta!

- Ngươi si tâm vọng tưởng!

Bảo chủ đại nhân giận dữ quát lớn, quay đầu… Tràn ngập áy náy nhìn Đường Phọng.

Động tác vô cùng thân thiết đối với Đường Phong vừa rồi rõ ràng đã triệt để chọc giận Tạ Tuyết Thần, vì vậy hắn mới nhằm vào Đường Phong chằm chằm như vậy. Lúc này Phi Tiểu Nhã vô cùng hối hận, nguyên nhân có hành động vừa rồi chính là bởi vì bên phía Ô Long Bảo chiếm ưu thế cực lớn, nàng chỉ là muốn phản kích Tạ Tuyết Thần một chút mà thôi, quấy rầy tinh thần của hắn, thế nhưng tình thế hiện tại hoàn toàn bật ngược lại, Phi Tiểu Nhã biết hành động của chính mình vừa rồi không cần bàn cãi đã chuyển Đường Phong lên đầu sóng ngọn gió rồi, trong lòng vô cùng hối hận a.

Nếu sớm biết được Ô Long tam sứ sẽ làm phản, nói cái gì nàng cũng không để Đường Phong lộ mặt rõ ràng như vậy. Hắn chỉ là Địa giai trung phẩm, không để hắn dụ dỗ, Tạ Tuyết Thần tuyệt đối sẽ không lưu ý tới một Địa giai trung phẩm nho nhỏ.

Đường Phong cũng cười khổ liên tục, hắn biết Tạ Tuyết Thần đã ghi hận chính mình rồi, nguyên bản còn dự định tìm cơ hội đánh lén tiêu diệt đối phương, bằng không lúc nào cũng bị người ta thương nhớ không thôi, chung quy không phải là chuyện tốt.

- Đừng vội cự tuyệt, ta còn có một điều kiện khác chưa nói xong!

Tạ Tuyết Thần cười khẽ một tiếng, lập tức chuyển ánh mắt về phía Mang chấp sự:

- Điều kiện thứ hai chính là, Tiếu Nhất Diệp ngươi cũng phải chết, nếu như ngươi muốn thoát ly khỏi vòng khống chế của ta, vậy ta cho ngươi một lần sảng khoát!

Tiếu Nhất Diệp? Trong lòng Đường Phong rùng mình, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Mang chấp sự với sắc mặt tái nhợt cách đó không xa.

Từ khi Đường Phong tới thế giới này đến hiện tại, nếu như nói ai là người cho hắn ấn tượng khắc sâu nhất, tự nhiên không cần bàn cãi chính là nam nhân Tiếu Nhất Diệp trước kia tại Khúc Đình Sơn thể hiện một mặt vô cùng rắn rết. Người này thâm độc dị thường, đối với chính mình cũng ngoan lệ không gì sánh được, vì muốn thoát khỏi Đại Tuyết Cung, trực tiếp lấy thân chính mình phạm hiểm, không tiếc bị hai vị cao thủ Thiên giai thượng phẩm đánh trúng hai hại trí cực kỳ yếu hại, thậm chí lúc đó toàn bộ đầu bị xoay chuyển nửa vòng, còn có một kiếm đâm xuyên qua.

Nam nhân này quá mức đặc thù rồi, không chỉ nói ngữ khí của hắn rất đặc thù, còn có nụ cười mỉm chiêu bài kia, nụ cười luôn luôn không thay đổi, khiến người khác vừa nhìn liền có cảm giác toàn thân lông tóc dựng ngược.

Đi tới Ô Long Bảo, từ lúc nhìn thấy Mang chấp sự, Đường Phong từ trên người Mang chấp sự cảm nhận được khí tức âm lãnh so với Tiếu Nhất Diệp không sai biệt lắm.. Đã từ có lúc hắn hoài nghi, hai người có phải là một hay không.

Thế nhưng, hai người Mang chấp sự và Tiếu Nhất Diệp khác biệt quá lớn. Sắc mặt Mang chấp sự vẫn luôn hết sức tái nhợt, hơn nữa cũng không có chiêu bài cười mỉm kia. Cho nên, Đường Phong cũng chỉ là hoài nghi. Qua thời gian tiếp xúc lâu dài với Mang chấp sự, Đường Phong gần như cũng không còn nghĩ tới điểm này nữa.

Bất qua hiện tại nghe được Tạ Tuyết Thần nói như thế, Đường Phong cuối cùng minh bạch vì sao mình có thể cảm thụ được khí tức quen thuộc như thế trên người Mang chấp sự.

Hắn cư nhiên lại chính là nam nhân rắn rết kia. Mà sở dĩ lại có sắc mặt tái nhợt như vậy, chỉ sợ cũng là do thân trúng độc tuyết tủy hàn băng mà thôi.

Người này… Thực sự giỏi nhẫn nhịn. Đường Phong trong lòng vô cùng bội phục.

Thời gian qua cũng khoảng một năm rồi, lúc ấy cuộc nói chuyện giữa Tiếu Thúc và Tiếu Nhất Diệp vẫn hiện rõ mồn một trong đầu Đường Phong. Đường Phong biết rõ, Tiếu Nhất Diệp trúng độc tuyết tủy hàn băng, nếu không có giải dược áp chế, cứ mỗi mười ngày chất độc sẽ phát tác một lần, càng ngày càng lợi hại hơn. Như vậy tính ra, độc tính trong cơ thể hắn chí ít cũng phát tác ba mươi lần rồi. Ba mươi đêm trải qua đau đớn khiến người ta khó có thể chịu được. Hắn như thế nào có thể vượt qua?

- Khặc khặc…

Mang chấp sự cười một cách quái dị, vẫn là tiếng cười âm nhu, băng lãnh, đưa tay khẽ dụng kình vuốt lên mặt mình. Đường Phong phát hiện, da mặt giống như da rắn, từng chút được lột ra. Sau một lát, một khuôn mặt Đường Phong đã từng gặp qua lần nữa xuất hiện trước mặt hắn. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, hai mắt chăm chú nheo lại, tạo thành một khe hẹp như sợi chỉ, từ bên trong bắn ra từng đạo hàn mang xanh biếc.

Đường Phong không nhịn được khẽ rùng mình một cái. Khi Tiếu Nhất Diệp lần nữa lộ ra chân diện mục, cảm giác dựng tóc gáy cũng lần nữa trở lại trên người Đường Phong.

- Tạ Tuyết Thần, bằng vào bản lĩnh của ngươi hẳn là không thể nhìn ra ta dịch dung. Chuyện này cũng là do Ô Long tam sứ nói ra sao?

Tiếu Nhất Diệp mở miệng hỏi.

- Ngươi đã biết rồi, còn hỏi gì nữa.

Tạ Tuyết Thần lạnh lùng nhìn hắn.

- Thật không thể ngờ!

Tiếu Nhất Diệp chậm rãi lắc đầu. Hắn đã quá tín nhiệm Ô Long tam sứ rồi. Có thể nói, trong toàn bộ Ô Long Bảo chỉ có năm người biết thân phận thực sự của hắn. Phi Tiếu Nhã và Ô Long tam sứ, bốn người này đã biết ngay từ đầu, ngoài ra còn có Sở Văn Hiên. Tiếu Nhất Diệp đã từng ở trước mặt Sở Văn Hiên cố ý lộ ra một chiêu “Nhuyễn cốt xà thủ”, mới khiến hắn nhìn ra một chút manh mối.

- Đồ nhi, những người này đều muốn dồn chúng ta vào chỗ chết. Ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

Tiếu Nhất Diệp đột nhiên quay đầu nhìn Đường Phong hỏi.

Đường Phong giận dữ:

- Ai là đồ nhi của ngươi?

Thực sự là chiếm tiện nghi không chớp mắt mà.

Sở Văn Hiên ở một bên khom người, mở miệng nói:

- Ngươi quên ngày đầu tiên tới Ô Long Bảo ngươi giới thiệu mình thế nào sao?

Đường Phong sững sờ, đột nhiên nhớ tới lúc trước khi mình cầm lệnh bài đến Ô Long Bảo, đã từng lừa gạt Sở Văn Hiên, nói là Tiếu Nhất Diệp cho hắn, hơn nữa chính mình còn được Tiếu Nhất Diệp chỉ điểm qua.

Chương 378: Chiến đấu, bắt đầu rồi (hạ).

Nhất thời Đường Phong toát mồ hôi. Hắn quả thực đã quên mất chuyện này. Lúc đó hắn chẳng qua nghe tin tình báo nói rằng Tiếu Nhất Diệp đã chết cho nên mới nói như vậy, người chết tất nhiên sẽ không thể đối chứng. Ai ngờ rằng kẻ bị nói đã chết kia cư nhiên lại đang ở ngay tại Ô Long Bảo. Thảo nào người này lần đầu tiên thấy hắn, ánh mắt dường như có thâm ý. Hắn không chỉ sớm nhận ra mình, phỏng chừng cũng nghe nói mình chính là người mượn tên hắn đến Ô Long Bảo.

- Vì sao Ngươi không chết a…

Trong lòng Đường Phong oán hận kêu một tiếng. Loại cảm giác này thật giống như bị bắt gian tại trận, để cho người ta âm thầm quan sát thủ đoạn vụng về của mình, chính mình ngược lại còn hồ đồ không biết. Thật sự là hổ thẹn đến muốn tìm lỗ nẻ mà chui xuống a…

- Còn có thể làm sao bây giờ. Đánh cho hắn cha mẹ cũng không thể nhận ra chứ sao?

Đường Phong trong cơn giận dữ hét lên. Mấy người Thang Phi Tiếu không thể nào để mình và Tiếu Nhất Diệp ngồi chờ chết. Hiện tại, lối thoát duy nhất chính là đấu võ, tại tuyệt cảnh chuyển bại thành thắng mới có thể mong sống sót.

- Nói hay lắm! Vậy thì đánh cho hắn cha mẹ cũng không thể nhận ra!

Thang Phi Tiếu cười lớn, hào khí bộc phát, đưa tay về phía Tạ Tuyết Thần tung ra một chưởng.

Trên đỉnh đầu Tạ Tuyết Thần đột nhiên xuất hiện chưởng ảnh màu lam thật lớn, đủ để bao vây tất cả cao thủ đối phương bên trong.

Cách Không Thủ! Tiếu thúc biết rõ lúc này tình thế không lạc quan, ra tay tất không lưu tình

Tám đạo đao mang hình trăng lưỡi liềm đột nhiên hiện ra. Mỗi đạo đao mang đều hướng thẳng tới cổ đối phương. Ngay khi Tiếu thúc động thủ, Đoạn Thất Xích trong nháy mắt cũng chém ra tám đao.

Hai đại sát thần hợp lực một kích cơ hồ là cùng lúc ra chiêu. Hai người phối hợp đã quen, căn bản không cần dùng đến ngôn ngữ trao đổi, chỉ một chút động tác hoặc ánh mắt, mỗi người đều biết đối phương sẽ làm gì.

Phản ứng của Tiếu Nhất Diệp chậm hơn nửa nhịp. Khi đao mang đi đến giữa đường, hai tay hắn run lên, vô số độc xà như dây thép bắn ra, theo sát đao mang, hướng tám người đối diện lao tới, khí thế như phô thiên cái địa.

Ba cao thủ đứng đầu cùng lúc hợp lực công kích, mặc dù đối phương có tám người nhưng cũng không dám có một chút khinh suất. Vô luận là Tạ Tuyết Thần hay bốn sát thủ Đại Tuyết Lâu bên cạnh đều có thể nhận ra tâm lý oán hận cùng cực của đám người Thang Phi Tiếu.

Hai đại sát thần không cần phải nói. Bọn họ năm đó giết người như ngóe, chỉ bằng một thân sát khí đủ khiến đối phương kinh hồn táng đởm. Bốn đại cao thủ lúc trước cũng sợ bọn họ mấy phần. Tiếu Nhất Diệp cũng vậy. Từ sau khi hai đại sát thần thoát ly Đại Tuyết cung, Tiếu Nhất Diệp vươn lên trở thành Đại Tuyết cung đệ nhất sát thủ, phàm là hắn cùng đồng bọn ra tay, không quá ba tháng, đối phương nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử. Cho dù ai cũng biết là do Tiếu Nhất Diệp ra tay, nhưng không cách nào tìm được bất luận chứng cớ gì.

Tâm lý ác độc và thủ đoạn biến thái của Tiếu Nhất Diệp khiến mọi thành viên Đại Tuyết cũng đau đầu không ít, kết quả là không ai dám cùng hắn đi giết người, bởi vì nếu không cẩn thận, chính mình cũng bị hắn ngẫu hứng mà giết chết. Cuối cùng, người duy nhất dám hợp tác cùng Tiếu Nhất Diệp chính là Lâu Mãn Kinh. Người này dưới quỷ kế liên hợp của Đường Phong cùng Tiếu Nhất Diệp cuối cùng cũng chết không nhắm mắt.

Tại thời điểm chưởng ảnh Cách Không Thủ xuất hiện, tám đại cao thủ vội vận chuyển cương khí, chuẩn bị đón đỡ. Thang Phi Tiếu dù lợi hại thế nào cũng không thể mấy một địch tám a…

Thế nhưng, khiến mọi người kinh hãi chính là, lực sát thương của đạo chưởng ảnh này hoàn toàn là ở chiêu tiếp theo, nó chủ yếu chỉ có tác dụng kiềm chế. Tám đại cao thủ sát chiêu còn chưa tung ra, từ trong chưởng ảnh đột nhiên truyền đến một hấp lực khổng lồ, khiến bọn họ không thể cử động.

Chỉ trong một cái nháy mắt này, tám đạo đao mang đã bay tới trước mặt họ, theo sát phía sau chính là vô số độc xà như ánh thép.

Tám người một khắc cũng không dám chậm trễ, tất cả đều vận toàn lực ngăn trở đao mang đã đến gần trong gang tấc.

Tiếng nổ đinh tai liên tiếp truyền đến, vô số cương khí giao tạp bắn ra chói mắt. Đao mang và chưởng ảnh trong nháy mắt bao trùm lên tám người, mảnh vụn bay đầy trời. Lấy khu vực mấy người giao chiến làm trọng tâm, tại bốn phương tám hướng xung quanh, toàn bộ phòng ốc sập nát tan tành, mặt đất rùng rùng chấn động.

Hầu như không ai thấy trong không gian hỗn loạn đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nghe được những tiếng nổ thật lớn, tiếng kêu đau đớn cùng vô số độc xà bị chặt đứt văng tung tóe.

Ba vị cao thủ đứng đầu bất ngờ công kích, khiến đám người Tạ Tuyết Thần nhất thời có chút trở tay không kịp. Đám sát thủ Đại Tuyết Lâu bị đao mang của Đoạn Thất Xích liên tục bức lui về phía sau mấy bước, bàn tay nắm vũ khí đều khẽ run lên, mặc dù không khiến bọn họ bị thương, nhưng cũng đủ khiến bọn họ âm thầm kinh hãi không thôi.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới công kích của Đoạn Thất Xích lại sắc bén như vậy. Mười năm trước, hắn không thể nào có được công lực thế này, không ngờ mười năm sau, công lực của hắn lại tinh tiến nhanh như vậy.

Mặc dù đám sát thủ Đại Tuyết Lâu đối với hai đại sát thần cực kỳ sợ hãi, nhưng bọn chúng vẫn cho rằng cảnh giới của Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích chỉ như mười năm trước. Có thể nói, trước khi động thủ, bọn chúng còn ôm một tia hi vọng, đó là mình cùng hai đại sát thần mặc dù có chút chênh lệch nhưng cũng không quá xa.

Thế nhưng, sau khi tiếp một đao của Đoạn Thất Xích, bọn hắn mới giật mình phát hiện, chính mình và hai đại sát thần mười năm trước vẫn có một khoảng cách không thể nào bù đắp được. Cái này không đơn giản chỉ là vấn đề công lực, mà quan trọng hơn chính là khí thế - khí thế bá đạo không gì sánh được, trước nay chưa từng có.

Cuồng Đao quét ngàn quân, Địa Thí cầm thanh đao trên tay, dù phía trước có thiên quân vạn mã, cũng khiến đối phương không còn manh giáp.

Đoạn Thất Xích đã lợi hại như vậy, huống chi còn có Thang Phi Tiếu vốn bài danh trên cả hắn. Một chưởng vừa rồi của Thang Phi Tiếu mặc dù không có ý giết hoặc đả thương người, chỉ là kiềm chế, nhưng dù vậy cũng khiến cho tám người nếm không ít đau khổ. Trong phạm vi bao trùm của chưởng ảnh, cơ hồ không ai có thể thoát khỏi đao mang tập kích của Đoạn Thất Xích, chỉ có thể ngạnh tiếp tại chỗ.

Hiệu quả mà hai người phối hợp mang lại tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một cộng một bằng hai, huống chi còn có Tiếu Nhất Diệp ở một bên trợ giúp.

Ba cỗ sát khí khổng lồ trong nháy mắt tràn ra, trong đó một cỗ hơi mang vẻ âm nhu, hơn nữa sát cơ thua xa hai cỗ còn lại. Đây hiển nhiên là sát khí của Liễu Nhất Diệp. Hai cỗ sát khí còn lại kia mới thuộc về hai đại sát thần.

Trong nháy mắt động thủ đó, sát khí và lệ khí bị dồn nén suốt mười năm của hai đại sát thủ đã không thể khống chế mà bùng phát ra, so với cuộc chiến tranh đoạt thần binh tại Khúc Đình Sơn mạnh hơn gấp mấy lần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.