Chương trước
Chương sau
Việc lần này quả thật rất phiền toái, bên nào cũng không thể chu toàn được!

Sau một lúc trầm mặc, Hàn Đông đột nhiên nhìn Bạch Nguyệt Dung nói:

- Thành chủ, ta muốn giết tiểu súc sinh này báo thù cho tiểu Trần nhi, người cảm thấy thế nào?

Đôi mày liễu của Bạch Nguyệt Dung nhíu lại, lạnh lùng nói:

- Ta chỉ có một muội muội là Tiểu Lại, ai dám làm cho nàng thương tâm, ta sẽ không lưu tình!

Hai người nhìn nhau, không ai chịu yếu thế, tràng diện đột nhiên rơi vào tình thế giương cung bạt kiếm khiến chó mấy người Dương Xuân mồ hôi đầy đầu. Bọn họ rất sợ Hàn Đông vị giận dữ mất kiểm soát mà ra tay với Bạch Nguyệt Dung!

- Ta biết!

Hàn Đông gật gật đầu, hít sau một hơi, trên mặt hiện lên một nét cương quyết, mở miệng nói:

- Nếu thành chủ đã thiên vị cho một tên ngoại nhân thì Hàn Đông ta còn có thể nói gì nữa?

Sau đó hắn cười lạnh nói:

- Nói thật, trước buổi tối nay Hàn Đông ta đối với các ngươi có có chút áy náy, nhưng hiện tại, các ngươi đã khiến cho Hàn gia ta quá thất vọng rồi. Các ngươi đã bất nhân thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa! Từ này về sau, Bạch Đế Thành sẽ không còn ngũ đại gia tộc nữa!

Dương Xuân giật mình, lạnh lùng nói:

- Tứ đệ, ngươi biết mình đang nói cái gì không?

Dương Xuân tưởng rằng Hàn Đông muốn quyết liệt với cả Bạch Đế Thành này.

Thế nhưng, lời hắn vừa ra khỏi miệng, lông mày liền nhướng lên, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài khối kiến trúc che chắn vị trí cửa vào của Bạch Đế Cảnh đang có một đội ngũ rầm rộ đi tới đây. Người đi đầu chính là vị đại trưởng lão của Hàn gia mười năm nay vẫn luôn bế quan không ra. Vị đại trưởng lão này nhiều năm trước đã là Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, mười năm bế quan này là hắn một lòng muốn tấn chức lên Linh giai, hiện giờ tuy vẫn chưa thành công nhưng một thân công lực chắc chắn phải tinh thuần hơn xưa nhiều. Bộ pháp của hắn trông rất thong dong, tóc bạc, gương mặt hồng hào, hai tay tuỳ ý thả lỏng bên hông.

Phía sau hắn là mấy vị trưởng lão khác cùng các cao thủ Thiên giai chấp sự của Hàn gia.

Nhìn sơ qua cũng phải đến hai mươi tên cao thủ Thiên giai.

Đội hình khổng lồ cỡ này có lẽ là tất cả tinh nhuệ của Hàn gia rồi, trong những người này ngoài trừ một sốt ít có ánh mắt lộ vẻ trào phúng cùng điên cuồng thì những người còn lại đều có chút do dự, nhất là khi nhìn tới Bạch Nguyệt Dung và ba người Dương Xuân thì lại cố ý tránh né, trong mắt đầy vẻ áy náy.

Tâm của mấy người Dương Xuân lập tức chìm xuống đáy vực, bọn họ giờ này chẳng lẽ còn không đoán ra được mục đích đám người Hàn gia tục tập ở chỗ này sao?

- Tứ đệ, ngươi đây là có ý gì?

Dương Xuân nghiêng đầu nhìn Hàn Đông hỏi. Cao thủ Hàn gia tất cả đều tụ tập ở đây, mà ngày cả vị đại trưởng lão đã bế quan mười năm cũng xuất hiện, chỉ cần không đần độn là có thể biết có việc bất thường rồi.

Mà những người này rất có khả năng là đã ở bên ngoài đợi từ trước, nếu không làm sao lại tới nhanh như vậy?

Lúc này cả bốn vị thành chủ đều hao tổn khí lực rất nhiều, chỉ có Bạch Nguyệt Dung là còn lực để đánh một trận, nếu đám người Hàn gia này thật sự muốn làm điều gì bất kính thì có thể nói là trong nháy mắt có thể khống chế cả Bạch Đế Thành này.

Dã tâm làm phản của Hàn gia đã bộc lỗ quá rõ ràng, Dương Xuân biết câu hỏi của mình vừa rồi chỉ là thừa, sự việc hôm nay đã vô lực xoay chuyển rồi.

Nhưng là ... quá buồn cười đi. Ngũ đại gia tộc của Bạch Đế Thành truyền thừa ngàn năm, vậy mà trong một đem Hàn gia lại làm phản. Mà cho tới tận lúc này mấy người Dương Xuân thậm chí vẫn không biết tại sao bọn chúng lại làm như vậy?

Là vì cái chết của Hàn Hàng Trần và mấy tên trưởng lão Hàn gia kia báo thù sao? Không đúng, nhìn tư thế của đám người Hàn gia lúc này, rõ ràng bọn hắn đã có dự mưu từ lâu rồi, mà cái chết của Hàn Hàng Trần và sáu tên trưởng lão kia chỉ vừa mới bất ngờ xảy ra, dùng cái này làm cớ cũng không thuận được.

Lúc Hàn đại trưởng lão mang theo đám người Hàn gia tới đây, Hạ Vũ và Thu Dịch Tuý cũng sững sờ, hai người bọn họ tất nhiên cũng đã nhìn ra ý độ của Hàn gia rồi.

Thân hình Bạch Nguyệt Dung loé lên, nhìn như vô tình nhưng lại ngăn trước mặt Đường Phong, lạnh lùng nhìn Hàn đại trưởng lão quát:

- Hàn đại trưởng lão vì sao lại vô cớ dẫn người mạnh mẽ xông vào cấm địa của Bạch Đế Thành? Ngươi chẳng lẽ không biết nơi này ngoại trừ thành chủ cho phép thì bất luận kẻ nào cũng không được tự ý đi vào sao?

Hàn đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, thanh âm ngưng thành tuyến, như một đạo công kích bắn thẳng tới trước mặt Bạch Nguyệt Dung. Bạch Nguyệt Dung vung tay lên, một đoàn hơi nước lập tức ngưng tụ lại chắn trước mặt nàng.

Sau một hồi màn chắn rung động mới hoá giải được công kích của đối phương.

- Lớn mật!

Dương Xuân mạnh mẽ đứng lên, lạnh giọng quát:

- Hàn đại trưởng lão, ngươi dám cả gan công kích thành chủ?

- Thành chủ?

Hai con mắt Hàn đại trưởng lão híp lại, nói:

- Người được gọi là Bạch Đế Thành thành chủ thì phải vì ngũ đại gia tộc của Bạch Đế Thành mà lo lắng. Hôm nay Hàn gia ta có người chết trên tay ngoại nhân, nàng làm thành chủ chẳng những không trừng phạt hung thủ mà còn mở miệng bao che. Cái này thì tính là thành chủ gì? Hàn gia ta thật lấy làm hổ thẹn cho nàng!

Lời nói của tên Hàn đại trưởng lão này khiến có Dương Xuân á khẩu không nói được lời nào. Tuy đám người Hàn gia chết là do tự làm tự chịu nhưng dù gì bọn chúng cũng là người của Hàn gia. Đổi lại là người Dương gia gặp phải tình huống này, Dương Xuân hắn phỏng chừng cũng bộc phát nhân tính bao che khuyết điểm vì người nhà của mình. Cho dù họ có phạm phải sai lầm gì cũng không thể để cho ngoại nhân giết chết như vậy được.

Hàn Đông cắn chặt răng, chậm rãi đi tới chỗ đám người Hàn gia, vành mắt ửng đỏ nhìn Hàn đại trưởng lão, nói:

- Đại trưởng lão, tiểu Trần nhi ... chết rồi!

Thân hình Hàn đại trưởng lão thoáng run lên một cái, một cỗ tức giận từ trên người hắn tràn ra ngoài, hắn trừng mắt nhìn về phía Đường Phong đang đứng sau lưng Bạch Nguyệt Dung.

Đường Phong trong lòng không khỏi chú ý, hắn cảm thấy áp lực xung quanh mình đang không ngừng gia tăng. Thực lực của tên Hàn đại trưởng lão này đoán chừng là cùng một cấp bậc với Tiếu thúc và Đoạn thúc, gần đạt đến cảnh giới Linh giai rồi.

- Ta biết rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ở đây để ta xử lý!

Hàn đại trưởng lão hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Hàn Đông tuy rất muốn ở lại tân mắt chứng kiến Đường Phong bị giết nhưng thân thể hắn hiện tại quá kiệt sức rồi, mở Bạch Đế Cảnh chi môn đã khiến hắn tiêu hao qua slớn, cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi ra ngoài.

Trong lòng bàn tay của Bạch Nguyệt Dung đã ướt mồ hôi, lẳng lặng nhìn Hàn đại trưởng lão cùng đám người Hàn gia. Nàng biết rõ Hàn gia lần này thực sự là muốn đập nồi dìm thuyền bất kể hậu quả rồi. Chỉ là hiện tại người bên mình, mấy ngừơi Dương Xuân thì suy yếu rất nhiều, căn bản không còn sức chiến đấu, mà Đường Phong thì càng không cần phải nói bởi vì hắn chỉ mới là Địa giai thượng phẩm, ở trước mặt Thiên giai cao thủ không thể làm được trò trống gì. Hiên tại cũng chỉ có một mình nàng có thể miễn cưỡng so chiêu với Hàn đại trưởng lão, thế nhưng đối phương còn nhiều cao thủ như vậy, tình huống quá bất lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.