Chương trước
Chương sau
Mà lần này, nơi phát ra tiếng răng rắc đó Hàn đại trưởng lão cũng phát hiện được.

Hàn đại trưởng lão mạnh mẽ quay người lại nhìn về phía bức tượn băng bị đông cứng của Đường Phong.

"Rắc rắc rắc ..."

Tiếng vang càng lúc càng lớn, trên pho tượng băng xuất hiện từng vết rạn như mạng nhện nhanh chóng lan ra bốn phía.

- Làm sao có thể?

Hàn đại trưởng lão nhìn muốn lòi hai tròng mắt ra ngoài, trong mắt đầy vẻ khó tin.

Dính một chiêu như vậy mà tiểu tử kia vẫn không chết? Không thể, hắn tuyệt đối đã chết, một chiêu kia đã vượt qua phạm trù Thiên giai, miễn cưỡng đạt tới võ học Linh giai rồi. Ngay cả chính bản thân mình bị chính diện đánh trúng cũng tuyệt đối không sống được. Mà tiểu tử kia mới có tu vi gì chứ? Chỉ mới là Thiên giai hạ phẩm mà thôi, so với bản thân mình còn chênh lệch tới hai phẩm.

Nhưng nếu hắn đã chết thì mấy tiếng vang này là như thế nào?

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài tức, vết rạn nứt đã phủ kín băng điêu trông giống như tấm gương bị rơi xuống đứt, chỉ cần tiện tay đụng một cái sẽ vỡ nát.

Hàn đại trưởng lão cảm thấy hoảng sợ đến cực điểm, hắn không dám do dự, mạnh mẽ phát lực dưới chân liều mạng một chút khí lực cuối cùng huy động trường kiếm vọt tới trước băng điêu chém xuống.

Cùng lúc đó, nương theo thanh âm rắc rắc băng điêu đột nhiên vỡ nát, vô số khối băng bắn ra ngoài, một thân ảnh cũng theo đó nhanh chóng thoát ra, chẳng những không né tránh mà ngược lại còn xông tới Hàn đại trưởng lão.

Hàn đại trưởng mơ hồ chứng kiến lưỡi kiếm của mình khi cắt qua, đạo nhân ảnh kia hơi hạ thấp người xuống tránh đi một kích này rồi trên ngực hấn bị một quyền hung hăng nện trúng.

Khí huyết sôi trào, Hàn đại trưởng lão cảm giác được rõ ràng vị trí chỗ ngực của mình vang lên vài tiếng xương gãy. Thân hình hắn lập tức bay lên cao, giữa không trung phun ra một ngụm máu tươi thấm đỏ cả ngực áo.

Mặc dù như vậy nhưng Hàn đại trưởng lão ở trên không trung vẫn điều chỉnh được thân hình, đến lúc tiếp đất cũng không quá khó khăn. Chỉ có điều khoé môi hắn đầy máu trông có vẻ rất chật vật. Tay nắm trường kiếm không ngừng run rẩy.

- Hả?

Lần biến cố này khiến tất cả mọi người đều vô thức hô lên một tiếng, bọn họ cho tới lúc này mới nhìn thấy được nhân ảnh thoát ra từ trong băng điêu. Lúc này toàn thân Đường Phong đều bị che kín bởi băng tinh, quần áo đều bị đông cứng, làn da không chút huyết sắc, môi tím rịm, hai hàm răng liên tục lập cập. Hiển nhiên là hắn bị hàn khí xâm nhập không ít.

Tuy nhiên hắn vẫn chưa chết, hơn nữa vẫn còn sống tốt đứng ở chỗ này.

Sau khi Bạch Nguyệt Dung thấy được Đường Phong, tảng đá đè trong lòng nàng cũng được buông xuống.

"Quá tốt rồi, hắn không chết!" Bạch Nguyệt Dung cũng không biết vì sao nàng lại quan tâm Đường Phong như vậy, là vì muội muội của nàng hay là vì nam nhân kia?

Đường Phong dù sao cũng là hài tử của nam nhân kia. Nàng vẫn còn nhớ rõ mười mấy năm trước trong lúc tức giận đã ra tay với hắn, lúc đó hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng mà không hề né tránh hay đánh trả. Mặc dù thân bị trọng thương nhưng hắn vẫn không ngừng xin lỗi, cuối cùng mới lê lết thân thể trọng thương rời đi. Những năm này, Bạch Nguyệt Dung hận hắn nhưng cũng tràn ngập áy náy. Cho tới hiện giờ hận đã ít mà áy náy ngày càng dày thêm. Sự tình năm đó quả thật là do chính nàng tự ý chủ trương mà ra.

Trận chiến này đánh rất thống khoái, nếu những người ở đây là quần chúng thì chắc chắn không nhịn được lên tiếng hoan hô kịch kiệt. Nhưng tất cả bọn họ lại đều là người trong cuộc, trận chiến của Đường Phong và Hàn đại trưởng lão hoàn toàn có liên quan đến vận mệnh của bọn họ.

Đường Phong từ trong băng điêu thoát ra rồi dùng một quyền đem Hàn đại trưởng lão đánh bay ra ngoài khiến đám người Hàn gia không khỏi lo lắng. Trong lòng thầm cầu mong đại trưởng lão đừng có mệnh hệ gì, nếu không chỉ sợ toàn bộ bọn họ đều phải chết ở nơi này!

Lo lắng của đám Hàn gia cao thủ này rất nhanh trở thành hiện thực, bởi vì Hàn đại trưởng lão cố gắng chèo chống thân thể chỉ được ba tức thời gian liền nhịn không được phải khoanh chân ngồi xuống điều dưỡng thân thể.

Đại trưởng lão đã vô lực tái chiến? Một tia ý niệm này liền xuất hiện trong đầu bọn họ. Tình huống của Hàn đại trưởng lão hiện giờ rõ ràng là đã mất đi lực chiến đấu, cần phải nhanh chóng khôi phục lại thương thế, nếu không ở trên chiến trường này hắn làm sao có thể có hành động khinh suất như vậy?

Đám cao thủ Hàn gia chỉ cảm thấy hắc ám đang bao trùm lên đầu chúng, trong lòng ai cũng có cảm giác như tử vong đang cận kề, hiện tại ngay cả đại trưởng lão cũng không còn năng lực tham chiến, dùng biểu hiện của Đường Phong nãy giờ, hoàn toàn có thể thoải mái đem bọn chúng giết sạch.

Đám người Hàn gia hiện tại ở chỗ này người thì bị thương, người thì trúng độc, còn thừa mấy người hoàn hảo không tổn thương gì thì cũng phải đi kiềm chế Bạch Nguyệt Dung cho nên chỉ có thể tự bảo vệ tính mạng bọn hắn, không thể trông cậy vào mấy người này đi diệt trừ Đường Phong được.

Cũng may là đúng lúc này Hàn đại trưởng lão lại nói ra một câu khiến bọn chúng lại có chút hi vọng sống sót:

- Tiểu tử, mặc dù ngươi không chết nhưng cũng đã như dầu hết đèn tắt a?

Hàn đại trưởng lão không thể nào tin tưởng tên tiểu tử này sau khi dính một chiêu kia mà vẫn lông tóc không tổn hao gì, hắn không chết đã là phúc lớn mạng lớn lắm rồi, một quyền khiến mình trọng thương chỉ sợ chính là một kích toàn lực cuối cùng của hắn.

Nếu lúc này mà Đường Phong vẫn sinh long hoạt hổ, Hàn đại trưởng lão có lẽ sẽ tức đến muốn tự sát mất. Hắn bế quan mười năm đúc kết ra được một chiêu mạnh nhất, vậy mà ngay cả một tên tiểu tử Thiên giai hạ phẩm cũng không đánh bại được thì hắn còn sống làm gì nữa?

- Võ học ... Linh giai ... quả ... nhiên cường ... hãn!

Đường Phong vừa nói mà hai hàm răng không ngừng run lập cập. Hàn ý xâm nhập trong cơ thể hắn khiến hắn muốn cất bước đi cũng gian gian, toàn thân gần như không còn chút khí lực nào.

Nói xong một câu, Đường Phong liền ngồi bệt xuống đất, há miệng thở phì phò, hởi thở từ trong miệng của hắn phun ra toàn là sương trắng! Hắn miễn cưỡng duổi hai tay ra đem hai chân khoanh lại ngồi đối diện với Hàn đại trưởng lão tiếp tục giằng co nhau.

Băng long thăng thiên, chiêu thức vượt qua phạm trù võ học Thiên giai. Một kích này ẩn chứa hàn băng linh khí vô cùng khổng lồ cho nên mới có thể hình thành nên hình dáng con cự long có uy lực tuyệt luân như vậy.

Nếu không phải do Hàn đại trưởng lão thực lực không đủ, một chiêu đó xuất ra cũng không thể hiện ra toàn bộ uy lực, nếu không cho dù với thân thể cường hãn như hiện nay của Đường Phong và Bất Phôi Giáp ngăn cản một bộ phận hàn băng linh khí thì chắc chắn Đường Phong đã chết rồi.

Uy lực của võ học Linh giai cường đại như thế sao? Đường Phong không khỏi hồi tưởng lại lúc Âu Dương Vũ ra tay, khi đó chắc Âu Dương Vũ cũng không đem hết toàn lực bởi vì kiêng kị Đường Phong thi triển Băng hoả lưỡng trọng thiên nên mới phải rời đi.

Dù sao một chiêu Băng Hoả lưỡng trọng thiên này cũng không kém bất luận một môn võ học Linh giai nào!

Thực lực của Đường Phong hiện tại có thể cùng Thiên giai thượng phẩm đánh một trận nhưng so với Linh giai vẫn còn cách một khoảng lớn.

Trong lúc Đường Phong tự đánh giá lại thì mấy tên Hàn gia cao thủ lại tiếp tục vây công Bạch Nguyệt Dung, bọn hắn dù sao cũng là Thiên giai cao thủ, phản ứng tất nhiên không quá chậm. Tuy bọn hắn cũng muốn đi giết Đường Phong để tránh hậu hoạn, nhưng nếu bọn hắn đi giết Đường Phong thì chắc chắn Bạch Nguyệt Dung cũng sẽ đi giết Hàn đại trưởng lão và đám Hàn gia cao thủ còn ngồi bất động đằng kia. Bút giao dịch này rất bất lợi.

Hiện tại bọn hắn chỉ có thể cố gắng chế trụ Bạch Nguyệt Dung không cho nàng rãnh tay. Cho nên mấu chốt của trận chiến này là nằm ở khả năng khôi phục của Hàn đại trưởng lão và Đường Phong.

Trong hai người, bất luân là ai khôi phục trước thì người đó sẽ nắm lấy phần thắng.

Điều này đám Hàn gia cao thủ có thể nhìn ra thì Đường Phong và Hàn đại trưởng lão cũng nhìn ra được. Cho nên hai người đều ngồi đối diện nhau cố gắng khôi phục trước đối phương.

Hàn đại trưởng lão nhìn sang Đường Phong, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Tiểu tử, tuy không biết ngươi tu luyện thế nào mà có thể dùng cảnh giới Thiên giai hạ phẩm bất phân thắng bại với lão phu. Nhưng nếu luận về tốc độ khôi phục vì chắc chắn ngươi kém xa lão phu. Đừng quên lão phu chính là Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, so với người cao hơn hẳn hai phẩm cấp, cảm ngộ đối với thiên địa linh khí của lão phu thâm hậu hơn ngươi rất nhiều, tốc độ khôi phục tất nhiên cũng nhanh hơn!

Đường Phong khẽ nhếch miệng cười nói:

- Đại trưởng lão nói lời này hơi sớm đó. Ai nói tốc độ khôi phục của Thiên giai hạ phẩm sẽ kém hơn Thiên giai thượng phẩm? Đường Phong không phải đã dùng thực lực Thiên giai hạ phẩm đánh trọng thương một Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong như ngươi sao?

Hàn đại trưởng lão lắc lắc đầu nói:

- Trước khác nay khác, cảnh giới tuy không đại biểu cho thực lực chân chính nhưng nó lại có thể đại biểu cho trình độ cảm ngộ thiên địa linh khí. Ngươi vừa mới tiến vào Thiên giai, nhiều nhất cũng chỉ mới biết cách phân biệt linh khí mà thôi, làm sao có thể cùng lão phu đánh đồng? Muốn ở mặt này hơn ta, trừ khi ngươi là Linh giai cao thủ, hoặc là ngươi đã đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết!

Mới ngồi xuống một chút, Đường Phong đã khôi phục được một chút huyết sắc, nghe Hàn đại trưởng lão nói những lời này hắn chỉ cười nhạt nói:

- Đại trưởng lão tuệ nhãn như đuốc!

Hàn đại trưởng lão lập tức sững sờ, thân hình run lên bần bật, cương khí trong cơ thể thiếu chút nữa là hỗn loạn. Hắn vội vàng dùng công pháp Hàn Băng Quyết vận chuyển mới có thể áp chế được, sau đó ho nhẹ một tiếng, nói:

- Tiểu tử ngươi hù lão phu suýt nữa hộc máu. Ngươi nói câu vừa rồi không lẽ ý là nói ngươi đã tiến vào Linh giai? Nếu ngươi đã là Linh giai thì cũng không thể bị lão phu đánh cho thành ra như vậy!

So với cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Hàn đại trưởng lão tin tưởng lý luận Đường Phong tiến vào Linh giai hơn, dù sao cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất quá mức mờ ảo và khó khăn!

- Ta tất nhiên không phải Linh giai cao thủ!

Hàn đại trưởng lão phì cười một tiếng:

- Vậy ý ngươi muốn nói là ngươi đã tiến vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất? Tiểu tử đừng hòng lừa gạt lão phu, lão phu sống đã một trăm hai mươi năm, kiến thức không hề ít đâu!

- Đúng hay không thì lát nữa tự nhiên sẽ rõ ràng, đại trưởng lão sao không rửa mắt mà nhìn?

Đường Phong mỉm cười gật đầu.

Hàn đại trưởng lão tất nhiên không tin Đường Phong nói, dù sao hiện giờ hai người cũng chỉ là đơn thuần nói chuyện để quấy nhiễu tinh thần đối phương để đối phương không thể thuận lợi khôi phục được. Đây mới là mục đích chính thức của hai người, ai bị phân tâm thì người đó thua.

Tuy không tin nhưng Hàn đại trưởng lão vẫn có cảm giác không đúng, dù sao hắn sống cũng đã không ít năm, ăn muối so với Đường Phong ăn cơm còn nhiều hơn. Điểm này không thể doạ được Đường Phong thì hắn chỉ có thể tìm cách khác.

Trầm tư một lát, hắn lại mở miệng nói:

- Mặc dù ngươi có đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, tốc độ khôi phục so với ta nhanh hơn, nhưng ngươi cũng đừng quên bên trong Bạch Đế Cảnh còn có hơn mười vị cao thủ Hàn gia ta. Tính toán thời gian có lẽ bọn hắn cũng đã diệt sát được đám Dương Xuân và cũng tới lúc đi ra rồi. Đến lúc đó, ngươi sẽ ra sao đây?

- Điều này ...

Lông mày Đường Phong nhíu lại, giảo hoạt nhìn Hàn đại trưởng lão:

- Nói không chừng mấy tên kia ở bên trong Bạch Đế Cảnh đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn rồi, có thể đều đã chết sạch!

Hàn đại trưởng lão lắc lắc đầu nói:

- Người trẻ tuổi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cũng được, lát nữa lão phu sẽ cho ngươi chết được nhắm mắt!

Hàn đại trưởng lão còn tưởng rằng Đường Phong tâm trí kiên định không bị ngôn từ của hắn công kích, nhưng hắn làm sao biết được là Đường Phong tin chắc như vậy, và tự tin nắm chắc thắng lợi trong tay rồi!

Hơn mười tên Hàn gia cao thủ xông vào Bạch Đế Cảnh kia xác định là không thể nào sống sốt được. Đường Phong chỉ lo lắng, sợ đám Dương Xuân chưa kịp nói ra thận phận thì đã bị Lôi Tẩu ra tay giết luôn thôi. Nếu thật là vậy thì đúng là lấy đá đập chân mình rồi. Người một nhà giết nhau! Hơn nữa, thời gian Đường Phong và Hàn đại trưởng lão chiến đấu cũng đã hơn một nén nhan, thời gian lâu như vậy mà tại sao Lôi Tẩu còn chưa xử lý hết đám Hàn gia kia?

Cần phải tăng tốc độ khôi phục lên nữa mới được, trước tiên phải đem chuyện ở đây xử lý cho xong rồi vào bên trong Bạch Đế Cảnh xem Lôi Tẩu như thế nào. Đường Phong đối với tên đầu óc đơn giản đó quả thật rất bận tâm.

- À, đúng rồi!

Đường Phong đột nhiên nhớ tới một thứ, vội vàng từ trong Mị Ảnh không gian lấy ra nắm trên tay. Vừa rồi chiến đấu quá kịch liệt, luôn phải tìm đường sống trong chỗ chết cho nên Đường Phong mới quên mất đám bảo bối hắn mới vơ vét trong Hôi Y Bảo.

Nói về thứ có thể giúp đẩy nhanh tốc độ khôi phục cương khí thì trên tay Đường Phong ít nhất cũng có hai loại.

Một loại chính là linh thạch hắn vừa lấy ra, một loại chính là Cửu Hoàn đan lấy được trong Hôi Y Bảo. Bất quá Cửu Hoàn Đan sau khi phục dụng thì phải cần có nửa canh giờ mới có thể khôi phục được bốn năm thành cương khí. Hơn nữa đan dược đó Đường Phong cũng chưa thử qua nên cũng không biết được hiệu quả cụ thể như thế nào, cho nên hắn cũng không dám mạo hiểm, do đó linh thạch mới là lựa chọn tốt nhất lúc này.

Linh thạch vừa vào tay, Đường Phong liền cảm giác được một cổ linh khí tinh khiết tới cực điểm từ chỗ bàn tay chui vào trong cơ thể, dưới sự vận chuyển của Vô Thường Quyết chảy xuôi trong kinh mạch lắng đọng lại trong đan điền, hội tụ cùng với giọt chất lỏng kia, làm cho giọt chất lỏng này gia tăng sức nặng.

Tốc độ khôi phục cỡ này so với vừa rồi đơn thuần tự thân khôi phục tuyệt đối nhanh hơn gấp đôi.

- Vật trên tay ngươi là cái gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.