Chương trước
Chương sau
Linh Khiếp Nhan nheo đôi mắt to, cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện quả thực như Đường Phong vừa nói, bản thể của nữ tử này mông lung mờ ảo, tuy nằng cũng thấy không rõ, thế nhưng có thể khẳng định, bản thể của nó tuyệt đối không phải một nữ nhân xinh đẹp đáng yêu, lúc này sắc mặt mới bình tĩnh trở lại.

Cảm thấy có gì đó không đúng, nữ tử đang truy đuổi vào đan điền liền dừng bước, nghiến răng gầm lên nhè nhẹ nhìn về phía Đường Phong.

Đường Phong nắm chặt nắm đấm, cười gian trá:

- Nếu đã tới rồi thì hãy ở lại đây đi, tiến lên cho ta!

Vô số tiếng gào khóc thảm thiết truyền đến, các âm hồn xanh lè trên bộ xương khô trở nên bạo động, trong đan điền dường như đang nổi lên một cơn lốc xoáy màu xanh lục, bao chặt lấy nữ tử vào trong.

Linh Khiếp Nhan xông lên phía trước, hai nắm tay nhỏ nhắn như hai cái bánh bao nhỏ chém ra thành một mảnh chưởng ảnh, đánh tới tấp vào nữ tử, đánh đến nỗi Đường Phong cũng phải run sợ trong lòng, vừa đánh vừa nghiến răng nghiến lợi nói:

- Cút ra khỏi địa bàn của ta!

Mấy con hung thú vào đây trước kia, Linh Khiếp Nhan nhiều lắm cũng chỉ đá cho mấy cái, chưa từng hạ độc thủ như vậy, nhưng lúc này lại khác, nha đầu hạ thủ chi quả thật ác độc chưa từng có. Đường Phong thầm nghĩ, nếu nàng ta là thực thể thì nếu bị đánh tới tấp như thế này, nhất định sẽ bị bầm dập mặt mũi, toét miệng rách mắt. Chính vì thế, nữ tử đang bị âm hồn quấn lấy kia bị đánh một trận tan tác, tiếng gầm nhẹ càng ngày càng nặng nề, rõ ràng là bị thương không nhẹ.

- Được rồi được rồi, để ta diệt nó!

Đường Phong thực sự không nỡ nhìn, sĩ khả sát bất khả nhục, đối phương tuy chỉ là một con hung thú, nhưng cũng không nên bị đối xử thê thảm như thế.

Linh Khiếp Nhan nghe vậy liền quay người thoái lui, Đường Phong chậm rãi giơ lên bàn tay lên, bộ xương khô cầm chặt Duệ kim chi khí đang lấp loé quang mang, giơ lên cao giống như một thanh đao, nhắm chuẩn về phía nữ tử.

Nhìn quầng kim quang kia, đôi mắt nữ tử bỗng hiện lên vẻ hoảng sợ và hối hận. Hiển nhiên nó căn bản không ngờ tới, ở đây còn hung hiểm hơn bên ngoài vô số lần, nếu sớm biết như vậy thì làm sao nó dám xông vào đây.

Thế nhưng hiện tại, nó bị vô số âm hồn quấn lấy, mặc dù bằng vào thực lực lục giai của nó, trong lúc nhất thời cũng không thể thoát ra được, chỉ đành trừng mắt nhìn Đường Phong tuyên án tử hình cho nó mà thôi.

- Trảm!

Tay của Đường Phong phất mạnh xuống.

Nhưng một kích này lại không thể thực sự chém xuống, Duệ Kim Chi Khí bỗng khựng lại trước mặt nữ tử, động tác Đường Phong cứng ngắc ngay tại chỗ, tròng mắt run lên kịch liệt, ngẩn người nhìn về phía trước.

Phía trước, khuôn mặt của nữ tử đang bị vô số âm hồn quấn lấy kia bỗng nhiên lại là gương mặt của Bạch Tiểu Lại mà Đường Phong ngày nhớ đêm mong! Lúc này, đôi mắt Bạch Tiểu Lại rưng rưng nước mắt, u oán nhìn Đường Phong, trong ánh mắt như biết nói ấy đang lộ ra vẻ cầu khẩn.

Nhìn khuôn mặt nữ tử yêu thương của mình, dù Đường Phong biết cái mình nhìn thấy chỉ là ảo giác nhưng nhất thời cũng không thể nhẫn tâm xuống tay cho được.

Trong đầu chợt nhói đau, những chuyện mà hắn và Lại tỷ đã từng kinh qua lần lượt lướt qua trước mắt giống như đèn kéo hoa vậy, ước hẹn hai năm, sự nhớ nhung qua biết bao ngày đêm, nàng đã không hề do dự đỡ cho hắn một đòn trí mạng ở Bạch Đế Thành khiến cho kinh mạch tổn hại... Bỗng nhiên, trong lòng Đường Phong thấy nhói đau từng cơn.

Hắn không thể tưởng tượng được, nếu như Lại tỷ thực sự bị chém giết như vậy thì hắn sẽ có tâm trạng thế nào?

Khôi phục lại tâm thần, khuôn mặt Lại tỷ phía trước đã thay đổi, biến thành dung nhan của Phi Tiểu Nhã, bảo chủ Ô long Bảo vừa không nói lý lẽ lại vừa có chút hoang dại...

Lại thay đổi, Phi Tiểu Nhã biến thành Mạc sư tỷ ôn nhu điềm tĩnh, vô cùng bao dung nhìn hắn, cho dù hắn làm cái gì, nói cái gì thì cũng đều mỉm cười, khi hắn bị thương thì nàng luôn là người đầu tiên chạy đến chữa trị, không chút oán hận.

Sự đau đớn trong đầu càng ngày càng mãnh liệt hơn rất nhiều, cánh tay của bộ xương khô đang cầm Duệ kim chi khí vang lên tiếng răng rắc, Duệ kim chi khí dừng lại trước trán của nữ tử, nhưng một trảm này... rất cuộc cũng không chém xuống được!

Tất cả chẳng qua chỉ diễn ra trong thoáng chốc mà thôi, nhưng Đường Phong lại có cảm giác như rất lâu rồi.

Một tiếng kêu bén nhọn vang lên, nữ tử bỗng giãy giụa thoát khỏi sự đeo bám của các âm hồn, cười hung tợn nhảy bổ về phía Đường Phong đang đứng ngây ngốc kia, trên hai tay nó lấp loé quang mang, hung hăng chộp tới Tâm Thần Lực của Đường Phong.

- Phong ca ca...

Những gì mà Đường Phong vừa nhìn thấy, Linh Khiếp Nhan lại hoàn toàn không thấy được, nàng chỉ nhìn thấy Đường Phong bỗng ngây người ra, sau đó nữ tử này thoát khỏi ràng buộc, sau khi nàng có phản ứng trở lại thì nữ tử đã nhào tới trước mặt Đường Phong, có muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa rồi.

“Soạt” một tiếng, hai tay nữ tử cào lên người Đường Phong, nhất thời sắc mặt Đường Phong trắng bệch như tờ giấy, thân hình do Tâm Thần Lực hóa thành liền trở nên mờ ảo, thiếu chút nữa tan biến đi mất, chẳng qua, nhãn thần vốn đang mơ màng nghi hoặc bỗng nhiên trở nên thô bạo, sát khí và sự phẫn nộ ngút trời trong nháy mắt lan toả khắp xung quanh, toàn bộ đan điền nổi lên từng trận âm phong lạnh lẽo, vô số âm hồn xanh lè như kiến bò trong chảo, nhốn nháo hỗn loạn.

Không đợi nữ tử công kích lần thứ hai, Đường Phong bỗng nhiên giơ một tay ra, chuẩn xác bóp vào cổ của nữ tử, giống như tóm cổ một con gà vậy.

Ầm trầm và phẫn nộ, ánh mắt tràn ngập mùi máu tanh nhìn chằm chằm vào gương mặt của nữ tử, hai mắt tuy không quỷ dị như bộ xương khô nhưng cũng đủ khiến nữ tử cảm thấy hoảng hốt, nhất thời, nữ tử không nhớ rằng mình ohải tiếp tục tấn công.

- Ngươi đã giúp ta cảm nhận được cảm giác lúc các nàng bị giết, để báo đáp, ta sẽ không cho ngươi chết đích nhanh như vậy!

Khoé miệng Đường Phong hiện ra một nụ cười âm trầm, một cánh tay khác chậm rãi giơ lên, từ từ cắt qua.

Theo động tác của hắn, Duệ kim chi khí trên tay bộ xương khô cũng cắt ngang qua, tốc độ rất chậm chạp, chậm như động tác của lão nhân tuổi già sức yếu.

Một trảm, chém vào chân!

Hiện tại, nữ tử không phải thực thể, mà là tinh hồn của hung thú, cắt đi hai chân, khiến cho nó thụ thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Thế nhưng một trảm này chém xuống, nữ tử bỗng nhiên kêu gào thảm thiết, hai tay càng không ngừng cào vào Đường Phong, muốn giãy giụa thoát khỏi sự trói buộc của hắn.

Đường Phong không nhúc nhích, cánh tay giơ lên kia lại lần nữa cắt đến.

Nhị trảm, chém vào đầu gối!

Tiếng kêu gào càng thảm thiết!

Tam trảm, chém ngang thắt lưng!

Tiếng kêu gào biến thành tiếng khóc nức nở, trong tiếng khóc tràng đầy sự cầu khẩn và thống khổ.

Tứ trảm, chém ngang ngực!

Tiếng khóc nức nở bỗng dừng lại, hai mắt nữ tử mở trừng trừng, cả người run lên kịch liệt, hai tay không ngừng co giật, trong chốc lát, phân nửa thân thể còn lại của nữ tử đột nhiên bùng nổ, hóa thành những đóm tinh quang, chiếu sáng toàn bộ đan điền, trông cực kỳ đẹp mắt.

Toàn thân Linh Khiếp Nhan lạnh ngắt, giống như rơi vào hầm băng. Nàng chưa bao giờ thấy Đường Phong phẫn nộ và hung bạo như hôm nay. Trước đây, khi Bạch Tiểu Lại bị thương, tuy hắn cũng có phẫn nộ, nhưng tuyệt đối không tàn nhẫn như hôm nay.

Cái gì đã chạm đến đáy lòng của hắn? Linh Khiếp Nhan vừa rồi không thấy gì hết. Nhưng cái cách giết người như thế cũng đủ khiến người ta phải phát lạnh, mặc dù chỉ là giết một con hung thú mà thôi.

- Phong ca ca...

Trầm mặc một hồi, Linh Khiếp Nhan mới dè dặt gọi một tiếng.

Đường Phong quay lại, sự hung bạo và máu tanh trong mắt đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt phiền muộn, tay ôm trước ngực, thất thểu nói:

- May mà nó đã chết rồi, biết rõ đó chỉ là ảo ảnh mà thôi nhưng vẫn bất cẩn nổi giận, khiến cho Tâm Thần Lực bị tổn thương, con bà nó!

Linh Khiếp Nhan như đang muốn khóc bỗng bậc cười, vừa rồi nàng thiếu chút nữa cho rằng Đường Phong đã biến thành một người khác.

- Không nói nữa, ta đi ra ngoài dưỡng thương.

Đường Phong vẫy tay, chui ra khỏi đan điền.

Tinh thần quay trở lại, hắn vẫn còn đứng ngay tại vị trí đó, chỉ khác là cảm thấy tức ngực khó thở, khí huyết toàn thân nhộn nhạo, nhất thời không nhịn được há miệng ọc ra một ngụm máu tươi.

Vừa rồi trong đan điền, đầu tiên là bị nữ tử cào trúng, sau đó, lúc túm lấy nó lại bị cào thêm vài cái nữa, thân thể kia hoàn toàn là do Tâm Thần Lực biến thành, bị tổn thương một chút cũng là thương thế nghiêm trọng.

Cẩm thận kiểm tra lại một lượt, Đường Phong phát hiện thương thế của mình cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, đây có lẽ là do lúc giết chết con hung thú lục giai kia, tinh quang bị Tâm Thần Lực hấp thu nên mới như vậy. Nếu không, biết đâu Đường Phong phải dưỡng thương ít nhất một năm mới hồi phục lại được.

Đây không phải là ngoại thương, cũng không tính là nội thương, mà là Tâm Thần Lực bị hao tổn.

Trên mặt đất có một hạt tinh sa đang tỏa ra quang mang nồng đậm, Đường Phong khom lưng nhặt lên, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất. Theo kinh nghiệm chiến đấu ở đây trong mấy ngày nay, thông thường mà nói, trong một phạm vi thì chỉ tồn tại một con hung thú, bọn chúng tuyệt đối không sống tụ tập với nhau. Vừa rồi mới giết chết con hung thú lục giai, cho nên bây giờ ở đây hẳn phải là nơi an toàn.

Lần đả tọa này tốn hết mấy canh giờ, Tâm Thần Lực bị tổn thương thì không dễ gì khôi phục lại được, bất quá Đường Phong cũng không có thời gian để trì hoãn tiếp.

Hơn nữa, nếu sau khhi giết chết những con hung thú này có thể bồi dưỡng cho Tâm Thần Lực lớn mạnh, thì hoàn toàn có thể dùng phương thức lấy chiến đấu dưỡng thương để khôi phục thương thế.

Chủ ý đã quyết, Đường Phong liền đứng dậy đi về phía bên cạnh.

Hiện tại tuy Đường Phong không ở trạng thái đỉnh phong, nhưng đối phó với hung thú ngũ giai trở xuống thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần dẫn dụ chúng tới trong đan điền, mượn lực lượng của Duệ kim chi khí và âm hồn liền có thể dễ dàng đánh chết chúng. Chỉ cần cẩn thận không gặp phải hung thú lục giai thì sẽ không có chuyện gì.

Hung thú lục giai, cho dù là sức chiến đấu của bản thân hay sự khống chế đối với tâm thần của con người cũng đều hơn hẳn so với hung thú ngũ giai, Đường Phong đã kinh lịch qua một lần, hiểu rõ về nó một cách sâu sắc.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hung thú lục giai vốn rất ít ỏi, muốn gặp chúng cũng không dễ dàng gì.

Trong thời gian ba ngày, Đường Phong lại thu hoạch một số hung thú, Tâm Thần Lực bị tổn hao ban đầu không chỉ được bồi dưỡng đầy đủ, mà còn lớn mạnh hơn một chút. Bấm tay tính thời gian, tính đến hôm nay thì đã là ngày thứ tám rồi, qua thêm một ngày nữa thì phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây, dù sao từ tầng ba trở lại lối vào cũng tốn không ít thời gian.

Mấy ngày hôm trước, hung thú tựu càng ngày càng ít, đến hôm nay Đường Phong chẳng phát hiện được con nào, xem ra diện tích tầng ba tuy không nhỏ, nhưng hung thú bên có lẽ đều đã bị phân chia hết rồi.

Bây giờ có nên đi ra hay không? Đang suy tính, lỗ tai Đường Phong bỗng nhiên giật giật, hắn dường như loáng thoáng nghe thấy một số âm thanh dị thường, nhưng sau khi tĩnh tâm trở lại, cẩn thận cảm nhận lần nữa thì lại không nghe thấy gì.

Nhíu mày, Đường Phong cũng không biết vừa rồi có phải mình nghe nhầm hay không. Ở trong Tru Tâm Động quá lâu thì rất dễ bị lẫn lộn giữa thực tế và ảo giác.

Hắn cất bước, mới đi được vài bước thì âm thanh kỳ quái kia lại truyền tới. Lần này, Đường Phong có thể khẳng định mình tuyệt đối không phải nghe lầm.

Nghe âm thanh đó, dường như đang gặp chuyện gì đó thống khổ, hơn nữa đó là tiếng của một nữ tử.

Nữ tử có thể đi vào tầng ba cũng chỉ có ba người mà hắn quen biết mà thôi. Ngoài ra, cũng chỉ có nữ tử do hung thú lục giai biến thành.

Không lẽ lại là một con hung thú lục giai? Đường Phong vừa nghĩ đến đấy liền cẩn thận chuẩn bị tấn công. Hắn nương theo hướng âm thanh phát ra mà đi tới, Đường Phong thận trọng tiếp cận, dỏng tai lên lắng nghe.

Âm thanh kia vang lên hai lần rồi không nghe động tĩnh gì nữa hết, bất quá cảm giác về phương hướng của Đường Phong rất tốt, ước chừng nửa tuần trà, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một thân ảnh mông lung ở phía trước, thân ảnh này nằm trên mặt đất, không nhúc nhích, trong không khí còn loáng thoáng ngửi được một mùi vị kỳ quái, ngoài ra còn có mùi máu tươi!

Từng có người chiến đấu ở chỗ này, còn người nằm trên mặt đất kia, khẳng định là con người, bởi vì nếu là hung thú bị giết thì chỉ lưu lại một hạt tinh sa, căn bản không có di thể.

Là ai đang gặp phải bất trắc? Ngay lúc Đường Phong muốn tiến lên dò xét thì thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm trên đất kia bỗng nhiên nhúc nhích một chút, cùng lúc đó, một tiếng rên vang lên một cách khó nhọc.

Nàng bị thương rồi ư? Là Trang Tú Tú hay là Chung Lộ, hoặc là Dung thiếu nãi nãi? Đường Phong không dám suy nghĩ nhiều, vội chạy đến trước, đang chuẩn bị đưa tay đỡ người nằm trên đất lên, nhưng khi nhìn xuống, Đường Phong không khỏi trợn mắt ngây người, toàn thân máu nóng sôi sùng sục, cánh tay đang vươn đến cũng ngừng lại giữa chừng.

Mặc dù ánh sáng trong tầng ba Tru Tâm Động vô cùng âm u, nhưng khoảng cách gần như thế, Đường Phong vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng những gì trước mắt.

Trên mặt đất có một nữ nhân đang nằm, mái tóc dài xinh đẹp che mất khuôn mặt, trên bả vai và bắp đùi có hai vết thương đang rươm rướm chảy máu. Thương thế nhìn qua có vẻ thê thảm, nhưng không nghiêm trọng lắm, chẳng qua chỉ là ngoại thương mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.