Trong nháy mắt Lý Thiên Cừu liền quyết định chủ ý, luận thực lực bản thân, nữ tử đạt thiên kiếm chi cảnh kia rõ ràng lợi hại hơn một chút, nhưng mà nam nhân này chỉ ỷ vào thần binh trên tay mới làm cho mình có chút sợ ném chuột vỡ đồ, chỉ cần giết chết nam nhân này, mình liền có thể toàn tâm toàn ý ứng phó nữ nhân kia.
Sau khi suy nghĩ kỹ điểm này, Lý Thiên Cừu không chút hoang mang cởi ra áo bào của mình....vứt bỏ ở một bên, trầm giọng nói:
- Có thể bức lão phu xuất thủ toàn lực, hai người trẻ tuổi các ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh!
- Chém gió không sợ đứt lưỡi!
Đường Đỉnh Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt xuất hiện phía sau Lý Thiên Cừu.
- Tới tốt!
Trong lòng Lý Thiên Cừu mừng rỡ, trên mặt lại không lộ chút gì, hắn nguyên bản đã tính trước sẽ hạ thủ đối với Đường Đỉnh Thiên, lại không nghĩ rằng đối phương đưa thân lên cửa, đây chẳng phải là buồn ngủ mà gặp người đưa lên chiếu manh sao?
Đang chuẩn bị xoay người đánh bất ngờ đối phương, nhưng công kích của Diệp Dĩ Khô cũng theo đến. Kiếm mang kinh thiên hiện ra, một đạo kiếm mang này không giống lúc trước vô hình vô ảnh, mà bắn ra ánh sáng chói mắt.
Chính là bởi vì như vậy, Lý Thiên Cừu cũng sợ đến toát cả mồ hôi, thiên kiếm xuất thủ, làm sao kiếm khí bình thường có thể so sánh được.
Một đạo kiếm quang này nếu như bị đánh trúng, ngay cả chính mình là Linh Giai trung phẩm chỉ sợ cũng bị thiệt thòi. Trong lúc nguy cấp, Lý Thiên Cừu đành phải buông tha dự định ban đầu, nghiêng người né tránh.
Né tránh vội vã lại trực tiếp lao vào phạm vi công kích của Khấp Huyết Thương, mang theo một tiếng rồng ngâm, đầu rồng cực lớn từ trên đầu mũi thương bay ra, lập tức bao vây lấy thân thể Lý Thiên Cừu.
Tiếp tục cắn một phát, thân thể của Lý Thiên Cừu nhất thời bị phân làm hai nửa, hóa thành hư ảnh tiêu tán trong không khí.
Đường Đỉnh Thiên cũng không có một chút thần sắc hưng phần nào, ngược lại quay đầu nhìn chăm chú vào một đạo thân ảnh vừa xuất hiện cách vài chục trượng. Thân ảnh này chính là Lý Thiên Cừu. Vừa rồi Khấp Huyết Thương cắn nát chỉ là tàn ảnh của hắn mà thôi, Lý Thiên Cừu là Linh Giai trung phẩm, tốc độ tự nhiên sẽ không quá chậm.
Không đợi Lý Thiên Cừu đứng vững, Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩnh Khô lại liên thủ công kích tới.
Sắc mặt Lý Thiên Cừu tái nhợt, hiển nhiên hắn đánh giá quá thấp trình độ phối hợp của Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩnh Khô, vốn tưởng rằng có thể phá vỡ, lại không nghĩ rằng một nam một nữ này trình độ phối hợp đã đến mức tâm ý tương thông, căn bản không để chỗ trống và thời gian thở dốc cho mình.
Nhớ lúc trước Đường Đỉnh Thiên bị người ta đánh thương nặng, hôn mê trên tuyết sơn nhiều năm, Diệp Dĩnh Khô càng một mực khăng khăng ở nơi đất cằn sỏi đá chiếu cố hắn sáu năm, tâm ý hai phu thê không còn chút nào ngăn cánh, căn bản không cần phải nói, thậm chí không cần ánh mắt thầm trao đổi, người nọ liền biết suy nghĩ trong lòng của người kia.
Một Linh Giai trung phẩm và hai Linh Giai hạ phẩm nhất thời đánh lại một chỗ, nếu là người bình thường, Lý Thiên Cừu đã sớm giết được bọn họ. Nhưng phu thê Đường Đỉnh Thiên đều có thần binh trên tay, cho dù mạnh mẽ chống lạ một vị Linh Giai trung phẩm, bằng vào Khấp Huyết Thương hút máu và thiên kiếm, dĩ nhiên có thể ở vào thế bất bại.
Ít nhất, trong khoảng thời gian ngắn Lý Thiên Cừu cũng không có cách nào làm gì bọn họ.
Trong mắt Đường Phong nhìn rõ tất cả, lo lắng trong lòng cũng buông xuôi.
Từ lúc Lý Thiên Cừu đi tìm tới hai người Đường Đỉnh Thiên, Đường Phong cũng lặng lẽ từ bên kia chạy lại, hắn sợ hãi phụ mẫu không phải là đối thủ của kẻ mặc hồng bào này, thế nhưng hiện tại nhìn kỹ, rõ ràng mình đã lo lắng quá nhiều.
- Quan Thương Hải...
Hứa Cửu Châu một bên cảnh giác để ý động tĩnh bốn phía, tìm kiếm dấu vết của cao thủ ẩn nấp, một bên thấp giọng nói một vị hồng bào khác bên cạnh:
- Chúng ta có muốn qua đó giúp đỡ không? Xem ra trong khoảng thời gian ngắn Lý huynh không thể cướp được hai thanh thần binh kia.
Vị hồng bào thứ ba Quan Thương Hải đang liếc nhìn Lý Thiên Cừu chiến đấu, hỏi ngược lại:
- Hứa huynh, nếu ngươi muốn đi xin cứ tự nhiên, nếu có thể giúp Lý huynh cướp lấy thần binh ta nghĩ hắn cũng không trách cứ ngươi.
Hứa Cửu Châu cười khổ một tiếng, lắc đầu nói:
- Hay là thôi đi, lấy thực lực của Lý huynh giết bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Chính là sợ rằng thời gian có chút dài...Trong lòng Hứa Cửu Châu thầm nghĩ.
Bọn họ đều biết tính tình của Lý Thiên Cừu, sở dĩ hắn chủ động đối phó hai người kia, rõ ràng là ham muốn giá trị của hai thanh thần binh, nếu mình qua đó hỗ trợ, khẳng định hắn sẽ mất hứng, không cẩn thận hắn còn nghĩ mình đến đoạt thần binh của hắn.
Thà để hắn ngờ vực vô căn cứ, còn không bằng chẳng đi hỗ trợ. Huống chi, cao thủ thần bí kia đến giờ vẫn chưa xuất hiện, làm cho Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải căn bản không dám có hành động thiếu suy nghĩ, sợ rằng đi riêng lẻ sẽ bị cao thủ thần bí đánh lén.
Cả chiến trường Linh Giai, chỉ có một mình Đường Phong cảnh giới Thiên Giai, đặt ở chỗ này rất có cảm giác hạc giữa bầy gà. Hắn vẫn muốn tìm cơ hội ra tay đánh lén, nhưng hai lão giả hồng bào kia đang quan sát toàn trường làm hắn căn bản không dám phóng Dược Thi ra.
Tuy rằng sáu bộ dược thi cường đại, nhưng mà cùng một Linh Giai trung phẩm đánh nhau, chỉ sợ không phải là đối thủ. Thế nên hắn không dại gì trêu trọc sự chú ý của hồng bào. Làm sao bây giờ, đánh lén không thể đánh, tiếp tục ở chỗ này cũng chỉ có thể chờ đợi. Nhìn ở ngoài hơn mười dặm, Đường Phong cắn răng chạy tới bên kia.
Nơi này là một mảnh chiến trường khác! Sinh tử chi chiến của Chung gia và Đường Gia!
Người của Huyết Vụ Thành lần này mang theo mấy trăm đệ tử Chung gia, hầu như là toàn bộ những người có thể chiến đấu của Chung gia đều được điều ra. Ngoại trừ xông vào trận pháp chết hơn mười người, tất cả mọi người đều còn sống. Bất quá theo Đường Chiến Thiên mang theo một nhóm lớn cao thủ Đường Gia ra khỏi thành nghênh chiến, đệ tử Chung gia bị tử thương hầu như mỗi khắc đều có.
Người của Đường gia thực sự quá nhiều.
Ở đây vốn là địa bàn của Đường gia bảo, đối mặt kẻ thù sống chết, đệ tử Đường gia làm sao có thể khách khí, không cần triệu tập, hầu như những người có thể lên chiến đấu đều lên, người đông nghìn nghịt vây quanh đệ tử Chung gia, đệ tử hai nhà tổng cộng gần một nghìn năm trăm người tại một khoảng phạm vi không rộng chém giết, máu tươi chảy không ngừng.
Lúc trước Chung gia trải qua vài lần biến cố, thực lực vốn xuống thấp nhiều, cao thủ cũng giảm bớt không ít, hôm nay giống cảnh không trâu bắt chó đi cày, để tìm con đường sống cũng chỉ có liều mạng. Nhưng nguyện vọng thì tốt, hiện thực lại tàn khốc vô cùng... Bên người một đệ tử Chung gia chí ít cũng vây tụ hai đến ba đệ tử Đường gia, đánh cho những người này kêu cha gọi mẹ, một hồi không lâu liền ngã xuống một nửa.
Bất quá số đệ tử Chung gia còn lại có chút vướng tay vướng chân, đa số đều là có thực lực xuất chúng, đệ tử Đường gia muốn một lần nuốt sống bọn họ, không chịu trả giá một chút là không có khả năng làm được.
Lúc Đường Phong chạy tới, chỉ thấy một đoàn đệ tử Chung gia còn lại hơn hai trăm người đang bị đệ tử Đường gia vây quanh chặt chẽ, các loại ám khí và công kích hung mãnh liên tục đánh vào trên người, bọn họ chỉ có thể hợp lại một chỗ, đau khổ chống đỡ công kích mạnh mẽ của đệ tử Đường gia. Thỉnh thoảng có một hai người ham sống sợ chết muốn lao ra phá vòng vây lập tức ăn nắm đấm của đệ tử Đường gia, đánh chết tại chỗ.
Máu tanh, tàn khốc! Không thể trách người của Đường gia lấy nhiều địch ít, cũng không thể nói thủ đoạn của Đường gia độc ác! Đây là kết cục cuối cùng của hai mươi năm ân oán giữa hai gia tộc!
Hai mươi năm trước, người của Chung gia chính là dùng thủ đoàn tàn khốc gấp vạn lần, máu tanh gấp vạn lần so với hiện tại để đối phó Đường gia. Hiện tại cách làm này của Đường gia, chỉ bất quá là lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng mà thôi.
- Đánh, đánh mạnh cho ta! Nghĩ lại xem đại bá các ngươi rốt cuộc đã chết như thế nào.
Hai mắt Đường Chiến Thiên đỏ ngầu, hô to mệnh lệnh.
Đại bá mà trong miện hắn nhắc tới, đó là lão đại Đường Liệt Thiên, người cùng bối phận với hắn, cũng là phụ thân thân sinh của Đường Tuấn, hai mươi năm trước chết thảm trên tay Chung gia.
Vì mối thù truyền kiếp của gia tộc, đệ tử Đường gia càng thêm tấn công điên cuồng.
Đường Phong đối với Chung gia cũng không có tình cảm tốt đẹp gì, lúc chạy tới chen vào đám người, tiện tay tung vài cái ám khí, lập tức giết chết vài người.
Quay đầu nhìn lại thấy Đường Tuấn, Đường Long, Đường Tử Thư, Đường Điểm Điểm, đều là những người mình quen thuộc, kể cả những người đệ tử Đường gia mình không biết, tất cả đều tắm máu giết địch, toàn bộ chiến trường biến thành một mảnh Tu la địa ngục, thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông!
Thủ pháp và lực sát thương ám khí của Đường Phong, căn bản không phải những người khác có thể bằng. Những đệ tử Chung gia bị vây vào giữa, ngoại trừ chịu đòn căn bản không có cách nào đột phá vòng vây. Bọn họ giống như bia ngắm, tại ám khí xuất quỷ nhập thần của Đường Phong, từng mảng lớn lần lượt ngã xuống.
Chỉ qua thời gian một nén nhang, số lượng đệ tử Chung gia liền chết mất một nửa.
- Xin tha mạng!
Một thanh âm không hài hòa la lên vang vọng toàn trường, một đệ tử Chung gia không thể chịu nổi cục diện này, tinh thần căng thẳng tới cực điểm, mỗi một khắc đều có người bên mình tử vong, kế tiếp khả năng có thể là chính mình, dưới sự uy hiếp của sinh mạng, hắn chỉ có thể hét lớn lên cầu xin tha thứ.
Chậm!
Hai mươi năm trước lúc Chung gia xuân phong đắc ý không có từng buông tha Đường gia, bây giờ có thể trông cậy Đường gia sẽ buông tha bọn họ sao?
Người này vừa xin tha thứ khỏi miệng liền bị một đạo kiếm mang chém giết. Tâm thần buông lỏng, không muốn chống đối, làm sao có khả năng tiếp tục sống được?
Đệ tử Chung gia càng lúc càng ít, người càng thiếu, tình huống càng không tốt, không thể chống chọi.
Ân oán hai nhà Đường Chung đã đến tình trạng không chết không ngớt, thả hổ về rừng sẽ gây họa, đánh rắn không chết rắn sẽ quấn lên gậy! Đạo lý này ai cũng biết, chính vì vậy nên người của Đường gia căn bản không nghĩ sẽ lưu thủ.
- Tiến, tiến, tiến, giết sạch những súc sinh gia nhập vào Huyết Vụ Thành này, giết sạch toàn bộ!
Tâm tình Đường Chiến Thiên kích động.
Một tiếng hiệu lệnh, người của Đường gia như mãnh hộ hạ sơn, thẳng tắp xông đến, phân cách những người còn lại của Chung gia, từng bước giết chết.
Sau nửa canh giờ, chiến đấu kết thúc. Thi thể trước mắt có không ít đệ tử Đường gia, nhưng đệ tử Chung gia bị đánh chết toàn bộ!
Chung gia bị diệt tộc! Mặc dù gia chủ Chung Bố Sở còn sống, thậm chí còn hai vị trưởng lão Linh Giai, nhưng mà không có đệ tử, căn bản bọn họ không làm nên được trò trống gì.
Ân oán duy trì liên tục hai mươi năm, tại giờ khắc này đã kết thúc.
- Phụ thân, hài nhi báo thù cho ngươi rồi.
Trên tay Đường Tuấn tích tích rơi xuống máu tươi, ngửa mặt lên trời nói thầm, khóe mắt rơi xuống một hàng lệ.
Đâu chỉ Đường Tuấn, rất nhiều người của Đường gia đều khóc, vì những tiền bối chết trận hai mươi năm trước và những huynh đệ tử thương mà khóc, hai mắt Đường Chiến Thiên cũng đỏ bừng, không ngừng xoa xoa khóe mắt. Đường Điểm Điểm bước lên an ủi.
Vẻ mặt Đường Phong rất nghi hoặc, lúc hắn đánh chết đệ tử Chung gia đã tìm thân ảnh của một người, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được.
Chung Lộ! Nữ nhân này đâu rồi? Cũng không thấy thi thể nàng trên mặt đất.
Chiến đấu bên này đã kết thúc, nhưng mặt khác vẫn như cũ có khí thế hừng hực, cao thủ Linh Giai có thực lực ngang nhau đánh ở một chỗ, thường thường muốn đánh mấy ngày mấy đêm mới có khả năng phân chia thắng bại.
Tuy rằng nói lúc đầu có hơn sáu mươi vị Linh Giai, đánh đến bây giờ chỉ còn năm mươi vị, nhưng chiến đấu vẫn khốc liệt vô cùng, nhìn qua thực lực hai bên rất ngang bằng, ai cũng không thể làm gì được nhau. Đương nhiên, đây là vì hai vị hồng bào Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải không nhúng tay vào.
Nếu bọn hắn tham gia vào cuộc chiến, thế cục giằng co khẳng định sẽ bị phá vỡ.
Phu thê Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô hợp bích, cho dù trên tay có hai thanh thần binh, vẫn như cũ không phải đối thủ của Lý Thiên Cừu. Chống lại hắn trong khoảng thời gian ngắn còn có thể, nhưng sau một lúc, càng nghĩ càng thấy lão già này khó đối phó, thậm chí có mấy lần hai người xém chút nữa bị thương nặng, may mà phản ứng kịp thời tránh ra vị trí yếu hại, cho dù như thế, hiện tại toàn thân không ít chỗ bị thương.
Lý Thiên Cừu thì ngược lại, thân thể cường tráng để trần, một đầu tóc bạc bay bay, cơ bắp chen chúc nổi lên, càng đánh càng mạnh, căn bản không nhìn thấy dấu hiệu bị xuống sức.
Có thể kiên trì nhiều nhất thời gian một nén nhang! Phu thê Đường Đỉnh Thiên cắn răng, một thân bản lĩnh được phát huy đến mức tận cùng, vẫn như cũ bị Lý Thiên Cừu dễ dàng hóa giải.
- Thương Hải huynh, không thể chờ đợi nữa rồi.
Hứa Cửu Châu cau mày, nhìn thoáng qua tình thế trên chiến trường mở miệng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]