Chương trước
Chương sau
Nhiều năm đã qua, sở dĩ Linh Mạch Chi Địa có thể duy trì tình trạng cân đối như vậy, không ai chiếm lấy linh mạch, tất cả đều là công lao của Thượng tiền bối, nếu như không có hắn, vậy thì ngoại trừ hai nhà Bố gia, Trang gia các gia tộc khác căn bản không có không gian sinh tồn trong Linh Mạch Chi Địa. Có ân tất báo, hơn nữa thời kỳ niên thiếu Đường Ngạo cũng được Thượng tiền bối chỉ điểm, tự nhiên lúc này sẽ không thể ngồi yên mặc kệ, cho dù nắm đấm không to hơn người khác. Chỉ cần dựa vào một phần nhiệt huyết và tín niệm quyết tử, cũng muốn gặm nhấm hai ba cân thịt của địch nhân.

- Báo thù cho gia chủ!

Một đám Linh giai của Bố gia cũng kích động rồi, vốn bọn họ nghĩ rằng Bố Trường Hải vẫn còn sống, không ngờ sớn đã bị cao thủ Huyết Vụ Thành đánh chết. Phần cừu hận này đã để cho bọn họ không thể bình tĩnh như trước.

- Nằm mơ!

Lý Thiên Cừu hừ lạnh một tiếng, đông đảo cao thủ Huyết Vụ Thành lao lên chặn lại. Nhất thời tràng diện một mãnh hỗn loạn.

Chiến đấu lần này cùng lần trước khác nhau, chiến đấu hiện tại là chân chính tử chiến! Hầu như mỗi cao thủ của các đại gia tộc đều dùng đấu pháp không muốn sống, lấy thương đổi thương, lấy mạng đổi mạng. Không chút nào để ý an nguy của bản thân, sắc mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, cương khí toàn thân thi triển tận lực không giữ lại.

Cao thủ Huyết Vụ Thành vốn có thể đánh ngang tay với cao thủ của các đại gia tộc dĩ nhiên lúc này bị ép cho liên tiếp bại lui, lòng can đảm và khí thế không bằng cao thủ các đại gia tộc. Huyết Vụ Thành là người từ bên ngoài tới, làm sao dám liều mạng cùng mọi người, ngay cả thực lực không kém, cũng không thể chống đối cao thủ các đại gia tộc đang mạnh mẽ như mãnh hổ hạ sơn.

- Một đám phế vật, đợi lão phu xử lý hết đám người bên này sẽ trở lại giáo huấn các ngươi...

Lý Thiên Cừu không chút nào thèm để ý đến chiến đấu giữa Linh giai hạ phẩm với nhau. Hiện tại hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, thật nhanh tiêu diệt gia hỏa Thượng tiền bối.

Chỉ cần lão nhân này vừa chết. Toàn bộ Linh Mạch Chi Địa sẽ không có người chủ trì. Những người còn lại muốn giết thế nào đều có thể dễ dàng giết thế đó.

Thế nhưng tưởng nhanh chóng đánh chết Thượng tiền bối dễ như vậy sao? Thượng tiền bối tuy rằng gầy dơ xương, không có mấy lạng thịt, toàn thân lại càng đẫm máu. Nhưng đối mặt với Thượng tiền bối, Lý Thiên Cừu vẫn cảm thấy có một loại áp lực vô hình.

- Lên hết một loạt đi!

Thần sắc Thượng tiền bối thản nhiên, lấy thực lực của hắn, nếu là muốn chạy trốn, đám người Lý Thiên Cừu căn bản không ai có thể ngăn lại. Nhưng Thượng tiền bối không làm như vậy.

- Đây là ngươi tự chuốc lấy!

Lý Thiên Cừu vung lên bàn tay to:

- Cùng tiến lên...

Bốn vị Linh Giai trung phẩm trong nháy mắt phát động công kích, Lý Thiên Cừu đứng ngoài đằng xa, hai tay búng mạnh, kình khí phá không đánh thẳng vào các huyệt đạo của Thượng tiền bối. Hai người Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải thì đánh áp sát đối phương. Trước sau đều có, lấy chiêu thức hung mãnh hạn chế phạm vi hoạt động của Thượng tiền bối, mà Thiên Diện Nhân Bích Kinh Thần lại cầm một thanh trường kiếm trong tay, du đấu xung quanh chuyên tìm sơ hở của Thượng tiền bối để tấn công.

Thượng tiền bối tay không tấc sắt, cương khí toàn thân mạnh mẽ phun trào. Cương khí chói mắt màu hoàng kim giống như ráng trời chiều, trong nháy mắt bao trùm toàn trường, một chiêu một thức đều tinh kỳ vô cùng. Động tác tuy rằng không được suôn sẻ nhưng lại cực kiểm thần kỳ, chống đỡ được công kích của bốn vị Linh Giai trung phẩm.

Cương khí toàn thân Thượng tiền bối phun ra vọng lại trong nháy mắt, xung quanh lông mày bốn vị hồng bào Huyết Vụ Thành liền nhíu chặt lại, sắc mặt cũng trở nên càng ngưng trọng.

Bởi vì chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy người nào có cương khí nồng nặc đến trình độ như vậy, cho dù là thành chủ Huyết Vụ Thành, vị siêu cấp cao thủ đã tới cảnh giới Linh Giai thượng phẩm cũng không thể làm được.

Cương khí dày đặc giống như hồ dán, không chỉ hóa giải phần lớn công kích của bốn vị hồng bào còn hạn chế tốc độ hai người Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải, để cho bọn họ có cảm giác bó tay bó chân.

Ngược lại một kích tùy ý của Thượng tiền bối, đều có chứa uy lực lớn lao, để cho trong lòng bọn họ run sợ, không thể không đề phòng.

Lão gia hỏa này quá biến thái rồi, đây là dưới tình huống bản thân hắn bị trọng thương, nếu hắn không thụ thương, bốn người bọn mình liên thủ chỉ sợ cũng không thể làm gì hắn. Trong lòng đám người Lý Thiên Cừu nghĩ tới điểm này, ý niệm đánh chết Thượng tiền bối trong đầu càng kiên định hơn.

Người này không trừ, ắt có hậu họa cho ngày sau! Hắn chỉ bất quá là một Linh Giai trung phẩm, lại có thể phát huy sức chiến đấu cường đại như vậy. Nếu thực sự để sau này hắn ngóc đầu trở lại, chỉ sợ ngay cả thành chủ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Thời gian qua đi, bốn vị hồng bào Huyết Vụ Thành không chỉ không chiếm được chút tiện nghi nào, ngược lại Hứa Cửu Châu còn bị Thượng tiền bối đánh trúng một chưởng, thiếu chút nữa tức không thở nổi.

Hứa Cửu Châu gặp trắc trở, Quan Thương Hải đi theo gặp tai ương, vốn dĩ hai người hỗ trợ lẫn nhau áp sát Thượng tiền bối. Hiện tại thiếu một người giúp đỡ, Quan Thương Hải sao có thể ngăn cản được Thượng tiền bối?

Cương khí màu vàng di chuyển xung quanh cơ thể bỗng nhiên biến thành một bàn tay to, nắm chặt gót chân Quan Thương Hải, thừa dịp trong nháy mắt hắn hoảng loạn. Thượng tiền bối tiện tay điểm một ngót, một đạo kình khí phá không đánh úp vào ngực Quan Thương Hải.

Một kích này lập tức bắn trúng Quan Thương Hải, không ngờ Bích Kinh Thần đột nhiên xuất hiện, một kiếm ngăn lại đạo kình khí. Hứa Cửu Châu cũng kịp lấy lại tinh thần. Trước khi tiếp tục lao vào chiến đấu, bốn người khoa tay múa chân một lúc mới một lần nữa ổn định được thế cục.

Chẳng qua bất kể là ai đều cảm thấy kinh sợ, ớn lạnh toàn thân.

Ngược lại trên mặt Thượng tiền bối xẹt qua một tia thần sắc đáng tiếc. Cơ hội như vừa rồi rất khó gặp được, muốn tìm được kẽ hở tại vòng vây của bốn Linh Giai trung phẩm, chỉ sợ cũng chỉ có một lần như vậy mà thôi.

Bị giáo huấn một lần, bốn người đột nhiên trở nên thận trọng. Không bao giờ nóng lòng cầu thắng, chỉ lo giấu diếm và sửa chữa những sơ hở vốn có. Không thể không nói, cuộc chiến giữa Linh Giai trung phẩm căn bản không phải người thường có thể so sánh, cho dù bốn người bọn họ liên thủ trong thời gian ngắn có thể giết chết Thượng tiền bối đang bị thương, nhưng Thượng tiền bối trả lại những đòn hung mãnh cũng không thể khinh thường. Nếu là không cẩn thận liền bị hắn kéo theo một người chết cùng, vậy thì những ích lợi trong kế hoạch lần này cũng không đủ để bù lại sự tổn thất.

Chương 780: Thực lực của Thượng tiền bối (hạ).

Bọn họ đang đợi! Mạnh mẽ sử dụng cương khí giống như Thượng tiền bối vậy, cho dù hắn là Linh Giai trung phẩm cũng chống đỡ không được bao lâu. Càng không nói đến việc hắn còn phải áp chế thương thế. Đợi đến một lúc nào đó cương khí của hắn hao hết, đó chính là thời gian ra tay.

Sự thực quả nhiên giống như bốn người đoán trước, sau nửa canh giờ chiến đấu, cương khí màu hoàng kim bên ngoài cơ thể Thượng tiền bối đã trở nên loãng rất nhiều, mồ hôi chảy ra trên khuôn mặt tuổi già sức yếu mang theo chút nặng nhọc, độc tác cũng không còn sắc biến như lúc trước.

Không có cương khí màu hoàng kim bó chân bó tay, hai người Hứa Cửu Châu và Quan Thương Hải động tác phát ra càng trở nên thuận lợi. Cán cân thắng lợi đang chậm rãi nghiêng về phía Huyết Vụ Thành.

Lại qua thời gian một nén hương, cương khí trên người Thượng tiền bối càng mờ nhạt hơn. Thậm chí chỉ có thể nhìn ra một chút màu sắc, không còn dấu hiệu dày đặc như lúc trước.

Bốn người Huyết Vụ Thành mắt thấy thời cơ đã đến, không hề lưu thủ, đầu tiên Quan Thương Hải và Hứa Cửu Châu đồng loạt bạo phát, làm cho Thượng tiền bối phải chống đỡ toàn lực, Bích Kinh Thần nhân cơ hội phi thân lên, lợi kiếm trên tay chém vào vòng eo Thượng tiền bối.

Trong lúc nguy cấp, Thượng tiền bối cấp tốc đánh lùi Quan Thương Hải và Hứa Cửu Châu, đưa tay đẩy ra trường kiếm của Bích Kinh Thần. Kiếm quang ba thước nháy mắt phá hủy, mang theo một tiếng vang nhỏ. Bích Kinh Thần chỉ cảm thấy trên tay tê rần, thiếu chút nữa vũ khí tuột khỏi tay bay ra.

Lúc này công kích của Lý Thiên Cừu đánh tới nơi rồi, năm đạo kình khí đánh thẳng đến các yếu hại lớn toàn thân Thượng tiền bối.

Thời gian quá gấp gáp, làm sao có thể kháng cự!

Thượng tiền bối chỉ có thể vận ra hộ thân cương khí, dùng toàn lực né tránh.

- Phốc, phốc, phốc...

Một chuỗi âm thanh muộn hưởng vang lên. Thân thể gầy yếu của Thượng tiền bối run lên vài cái, hộ thân cương khí bị phá. Trên người bị đâm ra ba lỗ thủng, máu tươi phun ra như suối.

- Lão thất phu, lần này xem ngươi có chết hay không?

Bích Kinh Thần lại xông tới lần nữa, kiếm quang thoáng hiện, hướng về yết hầu Thượng tiền bối đâm tới.

Sắc mặt Thượng tiền bối vô cùng tái nhợt, bản thân vốn bị trọng thương. Lại chiến đấu cùng bốn vị Linh Giai trung phẩm hơn nửa canh giờ, cương khí một thân không còn thừa bao nhiêu, nay lại bị chỉ kính chọc thủng thân thể, làm gì còn sức nào ngăn cản được kiếm này?

Nhưng mà nhắm mắt chờ chết không phải phong các của Thượng tiền bối, cho dù là chết, cũng muốn kéo theo một người chết cùng! Không thèm để ý đến trường kiếm của đối phương, ngược lại Thượng tiền bối đón đỡ chính diện, bàn tay nhanh như thiểm điện phát ra một chưởng đánh về Bích Kinh Thần.

Trên mặt Bích Kinh Thần hiện lên một tia hoảng hốt. Chính lúc hắn còn đang ngây người, một thân ảnh đột nhiên vọt đến trước mặt hắn, không đợi Bích Kinh Thần thấy rõ, người nọ lại vươn một ngón tay, nhẹ nhàng điểm trên trường kiếm của Bích Kinh Thần.

Chỉ là điểm nhẹ một cái...

- Rắc...

Một tiếng vang nhỏ, trường kiếm dĩ nhiên gãy thành vài đoạn. Trường kiếm gãy tại một cổ lực đạo thần bí làm mạnh mẽ bật lại, tới nhanh như mũi tên, không đợi Bích Kinh Thần kịp phản ứng, trực tiếp xuyên thủng thân thể hắn, vấy ra mấy đạo máu tươi.

Dường như chọc phải que hàn, sắc mặt Bích Kinh Thần tái nhợt kinh hãi kêu một tiếng, cũng không để ý thương thế của bản thân, vội vã lùi về phía sau. Trường kiếm kia không phải vũ khí của Bích Kinh Thần mà là của Bố Trường Hải. Thân là gia chủ Bố gia, vũ khí của Bố Trường Hải tự nhiên không kém, vũ khí đẳng cấp thiên binh, tại một ngón tay điểm xuống dĩ nhiên cũng nát, bởi vậy có thể thấy được thực lực của người đến kinh khủng đến cỡ nào.

Trong lòng Bích Kinh Thần vô cùng khủng hoảng, đang nghĩ lùi lại, nhưng sao có thể lùi được? Người thần bí kia khẽ đưa tay lên, một cỗ hấp lực cường đại liền hút Bích Kinh Thần trở về.

Người thần bí tiện tay trảo một cái, nửa đoạn đoản kiếm trên tay Bích Kinh Thần đã bị đoạt mất dễ như cướp đoạt món đồ chơi của tiểu hài tử, trước ánh mắt kinh ngạc và khủng hoảng của hắn, đoản kiếm trực tiếp cắm vào trong lồng ngực hắn.

Thời gian dường như bị dừng lại, khi máu tươi tại ngực Bích Kinh Thần bắn ra trong chớp mắt, tròng mắt ba vị Linh Giai trung phẩm của Huyết Vụ thành đọng lại, trong lòng mỗi người đều toát ra một cảm giác vô cùng khủng hoảng.

Có thể người khác lại không rõ ràng thực lực của Bích Kinh Thần, nhưng bọn họ lại vô cùng rõ ràng, một vị hồng bào Huyết Vụ Thành, một vị cao thủ Linh Giai trung phẩm, dĩ nhiên bị người đánh chết trong thời gian ngắn ngủi hai hơi thở.

Thực lực như vậy, ngay cả thành chủ Huyết Vụ Thành cũng không có khả năng bằng được. Thành chủ cảnh giới đã là Linh Giai thượng phẩm, vậy cảnh giới của hắn đã đến mức nào? Lẽ nào còn lợi hại hơn thành chủ ba phần?

Bích Kinh Thần cũng không lập tức chết đi, mà cúi đầu kinh ngạc nhìn vào ngực mình. Nhìn lại chỗ đó, con mắt mê mang chớp chớp, lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, muốn nhìn rõ rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Thế nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại làm hắn thất vọng rồi, người này cũng không dùng bất cứ cái gì che chắn dung mạo, nhưng toàn thân đều được bao vây bởi một luồng hắc khí quỷ dị, hắc khí nồng nặc kia bí mật mang theo khí tức tử vong, âm trầm, làm cho chân tay lạnh run, dưới ảnh hưởng của hắc khí, khuôn mặt người thần bí như ẩn như hiện, căn bản không thể thấy rõ.

Hắc khí cuồn cuộn, từng âm thanh gào khóc thảm thiết ghê rợn truyền đến, Bích Kinh Thần chỉ nhìn thấy hai luồng ánh sáng đỏ tươi khúc xa từ đôi mắt đối phương, giống như dã thú hung mãnh theo dõi con mồi của mình.

Người nọ lại đưa ra một ngón tay, nhẹ nhàng điểm trên trán Bích Kinh Thần, Bích Kinh Thần không kịp rên một tiếng, sọ não đã trực tiếp bị đâm thủng một lỗ đầy máu, dưới tác dụng của cổ lực lượng cường đại, toàn thân như mũi tên rời cung, bay ra ngoài hơn mười trượng, trên đường bay ra kèm theo một vệt máu hồng, chờ đến lúc rơi xuống đất, toàn thân không còn chút khí tức.

Làm xong tất cả những việc này, người thần bí bao vây trong hắc khí mới quay lại nửa người, hai màu ánh sáng đỏ tươi xuyên qua hắc khí đảo qua đám người Lý Thiên Cừu

Mặc dù mạnh mẽ như đám người Lý Thiên Cừu, bị đối phương nhìn như vậy, cũng cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng đứng, da đầu run lên, khóe miệng co quắp khổ sở.

Quá kỳ lạ rồi! Làm sao ở đây sẽ xuất hiện một cao thủ mạnh như vậy? Nếu sớm biết có người này tồn tại, Huyết Vụ Thành đâu dám chủ ý đánh Linh Mạch Chi Địa? Như vậy chẳng phải là lấy bánh bao ném chó, một đi không trở lại sao?

Trong nháy mắt, ba vị hồng bào Lý Thiên Cừu mơ hồ thấy cái bóng của sự tử vong! Trong lòng vô cùng rốt rít, xem ra đám người chính mình lúc trước đoán cũng đúng nửa phần.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.