Chương trước
Chương sau
- Đến lúc nào nên biết, tự nhiên ngươi sẽ biết, hiện tại biết được, sẽ chỉ làm ảnh hướng đến sự phát triển của ngươi. Mọi sự không cần cưỡng cầu, tốt nhất là thuận theo tự nhiên.

- Vãn bối hiểu rồi.

Đường Phong nghiêm túc nói.

- Còn vấn đề gì muốn hỏi không? Thời gian của tiểu lão nhi không còn nhiều lắm.

Thượng tiền bối nhìn Đường Phong hỏi.

- Vì sao tiền bối muốn mang ta đến nơi đây? Lại nói cho ta biết mấy thứ này?

Tuy rằng trong lòng Đường Phong mơ hồ đoán ra, nhưng cũng không dám khẳng định.

- Mỗi một người thủ linh khi sắp chết, đều phải tìm một truyền nhân, thủ hộ linh mạch thay hắn.

Quả nhiên ý đồ của Thượng tiền bối đúng như suy đoán của Đường Phong.

- Vì sao lại là vãn bối?

Đường Phong còn chưa có quen thuộc với Thượng tiền bối đến mức hắn có thể giao phó cho mình lúc lâm chung, thực sự nghĩ mãi cũng không rõ vì sao hết lần này tới lần khác hắn lại chọn chính mình.

- Tiểu tử, người thông minh không nói lời lấp lửng.

Thượng tiền bối cười mà không cười nhìn vào Đường Phong, làm cho hắn cảm thấy chột dạ.

- Tuy rằng ta không biết ngươi làm như thế nào, nhưng mà hai tay ngươi lại làm bại lộ thân phận của ngươi.

- Tiền bối đã biết?

Đường Phong xấu hổ gãi đầu, tuy rằng Thượng tiền bối không nói rõ. Nhưng Đường Phong lại biết hắn đã nhận ra người trước kia cứu hắn là mình.

- Quả nhiên là ngươi!

Hai mắt Thượng tiền bối sáng ngời nhìn Đường Phong.

Đường Phong hận không thể vả vào mồm mình một cái, quả nhiên là gừng càng già càng cay, người khác tùy tiện hô hoán, chính mình đã không đánh mà khai.

- Ha ha, vốn tiểu lão nhi còn không dám xác định, nhưng hiện tại đã có thể xác định rồi. Kỳ quái, một Thiên giai trung phẩm như ngươi, vì sao có thể bộc phát ra thực lực sánh ngang với Linh Giai thượng phẩm?

Thượng tiền bối tỉ mỉ đánh giá Đường Phong, nghĩ nát óc mà vẫn không ra.

- Bất quá, nếu như ngươi có thực lực như vậy, chức vụ thủ hộ linh mạch, không ngươi thì chẳng ai khác làm được.

Thượng tiền bối chân thành nhìn Đường Phong, không đợi hắn nói hết lời, Đường Phong đã xua xua tay nói:

- Thỉnh tiền bối thứ tội, thực sự vãn bối không muốn làm người thủ linh.

Nói giỡn à, Thượng tiền bối ở chỗ này một lần chính là mấy trăm năm, từ niên thiếu cho đến khi tóc bạc, Đường Phong làm sao sẽ giống như hắn? Vợ hiền chờ đợi trong mấy gian phòng the, dù sao cũng không để Tiểu Nhã, Lại tỷ các nàng sống như quả phụ nha?

Thượng tiền bối vội vàng nói:

- Nhưng mà trừ ngươi ra, thực sự ta tìm không ra người nào khác thích hợp hơn. Nếu là ngươi có thể đáp ứng ta, ta liền cho ngươi một bộ công pháp tu luyện đỉnh cấp.

Đường Phong không chút động lòng:

- Nếu là tiền bối nghĩ dùng điều đó để thuyết phục vãn bối, vậy thì tiền bối phải thất vọng rồi.

- Ngươi đừng vội vàng cự tuyệt, để cho ta nói hết đã.

Thượng tiền bối thấy thái độ kiên quyết của Đường Phong, chỉ có thể cố gắng thuyết phục.

- Ta truyền cho ngươi bộ công pháp này là độc nhất vô nhị, không xung đột cùng bất kỳ loại công pháp nào, nói cách khác nếu ngươi tu luyện bộ công pháp này, ngoài ra vẫn có thể tiếp tục tu luyện một bộ công pháp khác. Lấy linh mạch làm nguồn suối, rèn luyện thân mình, vì sao ta có thể lấy cảnh giới Linh Giai trung phẩm độc chiến bốn vị cao thủ đứng đầu Huyết Vụ Thành? Chính là dựa vào công pháp vô thượng này. Hơn nữa, lúc tu luyện công pháp này, sẽ không bị bất kỳ nhân tố nào khác quấy rầy, không người nào có thể phong ấn kinh mạch ngươi, đây cũng là lý do vì sao ta không bị ảnh hưởng của Vân Hải Chi Nhai.

Đường Phong nghe vậy trong lòng hừng hực thiêu đốt, thiếu chút nữa không nhịn được lập tức đáp ứng, nhưng may sao vừa định mở miệng đã kịp thời nhịn xuống.

Công pháp vô thượng!

Không xung đột cùng bất kỳ công pháp nào, chuyện này quá thần kỳ rồi.

Nói về công pháp, mỗi người đều chỉ có thể tu luyện một loại! Không giống võ điển, chỉ cần có tinh lực, có ngộ tính, có thể tu luyện vô hạn, một khi một người đã tu luyện một loại công pháp, mặc kệ tốt xấu đều phải cùng nó đến suốt đời, trừ khi phế bỏ tu vi tu luyện lại từ đầu.

Thế nhưng theo như lời Thượng tiền bối, loại công pháp này xác thực có hiệu quả thần kỳ như vậy, vậy thì quả thực giá trị không thể đo lường.

Bản thân Đường Phong có Vô Thường Quyết, công pháp vô cùng quỷ dị, nếu là tiếp tục tu luyện công pháp của Thượng tiền bối, chẳng khác nào một thân có hai bộ công pháp đỉnh cấp, không dám nói phát huy gấp đôi lực chiến đấu của bản thân nhưng gấp rưỡi là chắc chắn.

Hơn nữa lúc tu luyện bộ công pháp này, cương khí sẽ không bị bất luận tác dụng của ngoại lực nào. Mặc dù tại địa phương lạ lùng như Vân Hải Chi Nhai này, vẫn có thể sử dụng như thường.

- Thượng tiền bối, ngài không sợ ta đáp ứng ngài, chờ lúc ngài chết đi, không thực hiện chức trách của người thủ linh hay sao?

Đường Phong hỏi ra một vấn đề rất sắc bén.

Thượng tiền bối khẽ cười một tiếng nói:

- Nếu quả thực như vậy, thì chỉ có thể trách ánh mắt lão phu là đồ bỏ đi. Ta cũng không thể nói gì hơn.

- Ai!

Đường Phong thở dài một tiếng.

- Tuy rằng ta cũng thèm thuồng bộ công pháp kia... nhưng... vãn bối vẫn quyết định như trước.

Sắc mặc Thượng tiền bối không khỏi có chút uể oải, cũng thở dài nói:

- Nếu thái độ tiểu tử ngươi đã kiên quyết như vậy, lão nhân ta cũng không ép buộc, nhưng mong ngươi đáp ứng một thỉnh cầu của ta.

- Xin tiền bối cứ nói!

Thần sắc Đường Phong nghiêm túc.

Thượng tiền bối móc ra một quyển sách nhỏ có chút vàng lợt từ trong lòng, đưa cho Đường Phong nói:

- Thay ta tìm kiếm truyền nhân, cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện cuối cùng của ta.

Đường Phong nhìn đồ vật Thượng tiền bối đưa cho, biết đó là công pháp vô thượng như lời hắn nói, chần chờ một lát mới đưa tay tiếp nhận:

- Nhất định vãn bối sẽ không phụ sự nhờ vả của tiền bối.

- Người thủ linh cần nhất là có thể chịu đựng được nhàm chán trăm năm, thực lực bản thân chỉ tính thứ hai, nếu sau này tiểu tử ngươi phát hiện người như vậy, hãy giao thứ này

cho hắn.

Thượng tiền bối căn dặn nói.

- Vâng!

Đường Phong trịnh trọng bỏ công pháp vào trong lòng.

- Mặt khác còn có một chuyện.

Thượng tiền bối nhìn chằm chằm Đường Phong nói:

- Lão nhân muốn trả lại ân tình của một kiếm kia.

- Ân tình một kiếm?

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Ngươi quên ta đã hủy đi một thanh thiên binh của ngươi sao?

Thượng tiền bối khẽ cười nói.

Đường Phong như bừng tỉnh, vội vã xua tay nói:

- Thượng tiền bối đừng suy nghĩ, chỉ là một thanh thiên binh mà thôi.

Mấy ngày hôm trước Thượng tiền bối xuất hiện trong chiến trường, tìm người mượn thiên binh, sau đó Đường Phong cho hắn một thanh, kết quả là lúc sử dụng một kiếm kinh thiên kia, cả thanh thiên binh liền hóa thành bột mịn.

- Cũng không thể nói như vậy, ân tình một giọt nước, báo đáp cả thùng, sao có thể không báo đáp. Thiên binh hay không cũng thế, lão nhân ta đã hủy nó, tự nhiên muốn bồi thường cho ngươi.

Thật ra Đường Phong nghĩ thử cao thượng một lần, nhưng vừa nghe thượng tiền bối nói bồi thường, lập tức đứng thẳng lưng, dựng thẳng lỗ tai lắng nghe. Thực lực Thượng tiền bối cao thâm, nếu hắn nói muốn bồi thường, chắc chắn giá trị không thấp, loại chuyện tốt như thế này làm sao Đường Phong có thể cự tuyệt?

Thượng tiền bối trầm ngâm trong chốc lát rồi mới nói:

- Trên mình lão nhân không có vật dư thừa, mặc dù thủ hộ ở đây mấy trăm năm, nhưng cũng chỉ có bộ công pháp kia là quý nhất rồi. Đương nhiên lão nhân không thể tặng linh mạch cho ngươi, bồi thường cái gì mới được đây?

Thượng tiền bối trầm tư, Đường Phong cũng không nói một lời kiên nhẫn chờ đợi, trong lòng gấp gáp giống như kiến bò chảo nóng.

Một lúc lâu, con mắt Thượng tiền bối bỗng nhiên sáng ngời, mở miệng nói:

- Nếu hủy một kiếm kia của ngươi, vậy thì liền bồi thường ngươi một kiếm.

- Một kiếm?

Đường Phong nghi hoặc nhìn Thượng tiền bối.

Trên mặt Thượng tiền bối mang theo mỉm cười, nói từng chữ một:

- Vô Cực Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh.

Đường Phong cảm thấy hai mắt sáng ngời:

- Tiền bối, ý ngài là muốn truyền thụ một kiếm kia cho ta?

- Không sai, một kiếm này là ta dùng một trăm năm mới lĩnh ngộ ra, không quan hệ cùng công pháp võ điển của người thủ linh nên có thể truyền thụ cho ngươi. Bất quá muốn thi triển một kiếm này phải trả giá quá lớn, lúc đó ngươi cũng thấy được, thiên binh cũng không thể chịu được uy lực của chiêu kiếm đó, trong thiên hạ, chỉ có mười kiện thần binh mới có thể thi triển nó, một kiếm xuất ra, chắc chắn thiên binh sẽ bị tổn hại, ngươi xác định muốn học sao?

- Muốn học, muốn học, đương nhiên muốn học!

Đường Phong liên tục gật đầu như con gà đang mổ thóc.

Một kiếm kia uy lực quá mạnh. Tuy rằng Thượng tiền bối lấy cảnh giới Linh Giai trung phẩm thi triển ra đánh chết Chung Bố Sở, thế nhưng đừng quên lúc đó còn có ba linh cao thủ Linh Giai trung phẩm của Huyết Vụ Thành đang phòng bị, cũng không thể ngăn cản được.

Kiếm pháp bá đạo như vậy, làm sao Đường Phong lại cự tuyệt.

Một kiếm này tuyệt đối là kiếm pháp có thể lấy thủ cấp của kẻ địch trong vạn quân, nếu thực sự luyện thành, cho dù là cao thủ Linh Giai thượng phẩm chỉ sợ cũng không thể tiếp được.

Về phần thiên binh, quý hiếm đối với người khác, nhưng với Đường Phong cũng chẳng sao, chỉ cần giải quyết vấn đề của Không Gian Mị Ảnh, còn có hơn mười thanh thiên binh ở trong đó.

Đối với kiếm đạo, Đường Phong không dám nói mình hiểu biết sâu đậm, chí ít cũng có cảm ngộ riêng.

Lúc trước cùng đánh một trận với Âu Dương Vũ, càng rèn luyện ra một kiếm kia trong cả trăm nghìn kiếm, kiếm hồn gia thân, lúc này mới có thể đánh bại Âu Dương Vũ đã đạt cảnh giới Linh Giai.

Có thể nói cảm ngộ của Đường Phong đối với kiếm đạo không thể bằng Diệp Dĩ Khô, nhưng cũng không phải người bình thường có thể sánh ngang.

Tỉ mỉ nghe lại khẩu quyết và tâm pháp do Thượng tiền bối truyền thụ, trong nháy mắt Đường Phong liền chìm đắm vào cảnh giới thôi diễn Vô Cực Kinh Mang Kiếm.

Vô Cực Kinh Mang Kiếm, chính là kiếm pháp tuyệt đỉnh do Thượng tiền bối tọa thiền trăm năm mới lĩnh ngộ được, chỉ có một chiêu, một chiêu xuất ra, thiên binh hủy, sự vỡ vụn của thiên binh tạo ra uy lực cực đại khiến kẻ khác run sợ, căn bản không phải sức còn người có thể tiếp được.

Tinh túy của một chiêu này ở chỗ tụ lực, tụ thần, thời gian ngắn ngủi một hai hơi thở, cấp tốc tập trung tinh, khí, thần vào trong kiếm ý, trong lòng chỉ cần nhẹ nhàng động, có thể phát huy sát thương gấp ba lần thực lực bản thân.

Để học được không khó, lý giải cũng không khó, nhưng để sử dụng một kiếm hoàn mỹ như vậy, theo Đường Phong đánh giá, không trải qua trăm ngàn lần luyện tập căn bản không có khả năng làm được. Kiếm pháp tuyệt đỉnh nếu dễ học như vậy, thì nó cũng không còn là kiếm pháp tuyệt đỉnh nữa.

Thượng tiền bối chỉ bảo rất tỉ mỉ, không chỉ truyền thụ khẩu quyết, tâm pháp cho Đường Phong, ngay cả cảm ngộ mấy năm của hắn cũng truyền hết tất cả, để Đường Phong trong quá trình thôi diễn cũng giảm bớt đi được khá nhiều đường vòng.

Càng thôi diễn, Đường Phong càng cảm thấy một chiêu kiếm pháp này bác đại tinh thâm, chỉ cần động tác rút kiếm, trên tay cho dù không có bất kỳ vũ khí nào, Đường Phong vẫn có thể cảm nhận được một trận kiếm ý lành lạnh, cương khí trên hai tay bắt đầu khởi động làm trên mặt đất ở sơn động cũng nứt ra từng vết nhỏ.

Vô Cực Kinh Mang Kiếm, một kiếm một thiên binh, quả nhiên là không phải đồn đại vô lý.

- Tiền bối, khi thi triển một kiếm này thiên binh đều không thể chịu được áp lực, nếu là dùng cương binh liệu có thể xuất ra được không?

Đường Phong cau mày, một bên tiếp tục thôi diễn một bên mở miệng hỏi, nhưng đợi một lát không thấy Thượng tiền bối trả lời, không khỏi ngẩng đầu nhìn lại:

- Tiền...

Khi thấy rõ khuôn mặt Thượng tiền bối, Đường Phong đang tập trung vào thôi diễn kiếm pháp liền hốt hoảng chạy ra, đưa tay lên mũi thử xem một chút hơi thở và mạch đập của Thượng tiền bối, không khỏi buồn bã đứng dậy, cung kính vái chào và nói:

- Tiền bối đi thong thả!

Khuôn mặt Thượng tiền bối an tường, hai mắt nhắm nghiền, dung nhan khô gầy đã không còn tươi như trước, tiền bối đã vô thanh vô tức ra đi lúc nào không hay.

Tuy rằng vị lão nhân gia này phụ trách thủ hộ linh mạch mấy trăm năm, hắn có phải người của Linh Mạch Chi Địa hay không, nhưng sự tồn tại của hắn mang đến ích lợi cho cả Linh Mạch Chi Địa, lần này Huyết Vụ Thành xâm lấn, hắn càng quên mình phấn đấu ngăn cản, nếu không có hắn chỉ sợ Linh Mạch Chi Địa đã lộn xộn rồi, căn bản lúc này không có khả năng chống lại sự xâm nhập của Huyết Vụ Thành.

Đối với Thượng tiền bối, Đường Phong kính nể từ tận trong tim. Nếu không phải bởi vì thân phận người thủ linh có yêu cầu quá mức đặc thù, Đường Phong cũng không đánh lòng cự tuyệt thỉnh cầu của hắn.

Thượng tiền bối ra đi, nhưng đầu bạch hổ kia lại không phát hiện, vẫn nằm yên tại chỗ như cũ, không nhúc nhích. Tuy rằng nó là Sinh Mạch, nhưng dù sao cũng không phải sinh linh, nên sự tử vong của Thượng tiền bối cũng không ảnh hưởng gì đối với nó.

Nơi này là địa phương Thượng tiền bối thủ hộ mấy trăm năm, cũng tọa hóa ở chỗ này, Đường Phong liền đào một cái hố ở tận cùng trong động, mai táng thi thể của Thượng tiền bối.

Chẳng biết tại sao, trong lòng Đường Phong cảm thấy rất thương cảm. Cho dù hắn cùng vị tiền bối này không có giao tình thâm hậu, nhiều lắm cũng chỉ là nhận được ân tình truyền thừa một kiếm, nhưng là một kiếm này cũng phải lấy một thanh thiên binh làm cái giá để mà đổi tới. Nhưng nhìn hắn chết bình thản như vậy, không oán không hận, Đường Phong vẫn cảm thấy có chút buồn bã.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.