Hơn mười đệ tử chết thảm, sát cơ bọn người Dương Xuân khởi động, đang muốn đánh về phía Ngũ Triêu Dương, hắn đã đặt một tay lên vai Bạch Nguyệt Dung, làm cho bọn người Dương Xuân ngừng lại.
- Tất cả đệ tử Bạch Đế thành nghe lệnh, dù hôm nay có chết, cũng phải đồng quy vu tận với bọn giả nhân giả nghĩa mặt người dạ thú này!
Cặp môi đỏ mộng của Bạch Nguyệt Dung cũng đã cắn nát, máu tươi tràn ra, nói từng chữ như gầm lên.
Bạch Nguyệt Dung ra mệnh lệnh, nhưng mọi người của Bạch Đế thành lại không dám động thủ.
Tính mạng của thành chủ đang ở trong tay của người khác, bọn họ nào dám tấn công chứ?
Bọn người Dương Xuân tức giận đến mức toàn thân phát run, vô kế khả thi.
Ánh mắt Ngũ Triêu Dương nhìn thấy cảnh này, khẽ thở dài một cái nói:
- Bạch thành chủ, nhưng phải vì đệ tử của mình mà suy nghĩ a, đại nhân đại nghĩa như thế, làm cho Ngũ mỗ bội phục. Không biết Bạch thành chủ đã từng suy nghĩ cho bọn họ hay chưa, vì bọn họ lo lắng hay chưa?
Bạch Nguyệt Dung trừng mắt, nhìn chằm chằm vào Ngũ Triêu Dương nói:
- Danh tiếng Thiên Thánh Cung, hôm nay tiểu nữ đã lãnh giáo, chẳng qua là một đám ỷ thế hiếp người! Ngũ Triêu Dương, cuối cùng sẽ có một ngày ngươi sẽ hối hận với chuyện ngày hôm nay.
Ngũ Triêu Dương không khỏi cười:
- Bạch thành chủ, chuyện tới bây giờ, nói những lời này có ý nghĩa gì? Ngũ mỗ đã ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong/3189565/chuong-825.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.