Chương trước
Chương sau
Hồng sam nữ tử giận không thể nuốt trôi, lần trước không ngờ lại trúng một kiếm của hắn, đúng là rơi xuống hai giọt máu, đó là sai lầm nhất thời, là vết bẩn cả đời, muốn lau cũng lau không sạch, tiểu tử này thì tốt rồi, hết lần này tới lần khác vạch vết sẹo của người ta ra.

- Vậy thì bốn giọt được hay không? Vãn bối cũng vì Hắc Phượng mà cân nhắc, xin tiền bối nghĩ lại ah, vạn nhất đến lúc vì huyết dịch không đủ, chẳng lẽ ta lại tới tìm ngươi?

Ngôn từ Đường Phong khẩn thiết.

Hồng sam nữ tử đè lửa giận trong lòng xuống, hung dữ nhìn chăm chú vào Đường Phong, bộ ngực cao ngất phật phồng lên xuống, giống như bị tức quá giận mức, thật lâu mới nói:

- Hai giọt, tối đa chỉ cho ngươi hai giọt, tám giọt Hỏa Phượng chi huyết, đã đủ để Hắc Phượng trọng sinh!

- Được!

Đường Phong rất sảng khoái cầm Huyết Tủy Ngọc Bình, ném nó về phía hồng sam nữ tử.

Cầm trong tay Huyết Tủy Ngọc Bình, Đường Phong vừa cười không thể ngậm miệng lại được, vừa đi về phía trước, hắn đang cẩn thận tính toán tác dụng của Hỏa Phượng chi huyết.

Hắc Phượng trọng sinh tuyệt đối phải dùng hơn phân nửa, nhưng nói thế nào thì cũng phải lưu lại hai giọt để cho Linh Khiếp Nhan cải tạo thân thể, có Hỏa Phượng Niết Bàn chi huyết hỗ trợ, nha đầu cải tạo thân thể sẽ dễ dàng hơn một chút, cường độ thân thể cũng sẽ cường đại hơn, về phần Bất Tử Kim Đan... Nếu còn dư thì đưa cho Lưu Tô sư tỷ luyện chế, còn không đủ thì thôi. Tuy đan dược này là bảo bối, nhưng cũng không phải là thứ nhất định phải có.

Tám giọt! Dưới sự nhõng ngẽo cò kè mặc cả, hồng sam nữ tử mới có mình thêm hai giọt Phượng Hoàng chi huyết, sau khi có được Phượng Hoàng chi huyết, Đường Phong liền bị phu nhân tống ra khỏi cửa, đến bây giờ, trong đầu Đường Phong cũng có thể hồi tưởng lại cảnh phu nhân nghiến răng nghiến lợi chửi bới, chửi mình lòng tham vô đáy, chẳng biết xấu hổ vân...vân, còn nhiều lắm.

- Đường Phong... Bây giờ chúng ta đi đâu?

Thi Thi ở sau lưng lên tiếng hỏi.

Đường Phong dừng bước lại, quay đầu nhìn về phía nữ tử mang sa mỏng che mặt này, trong ngực của nàng còn đang ôm đàn ngọc, thân ảnh đơn bạc, quần áo được gió nhẹ thổi qua bay phất phới, lộ ra chút bất lực và bàng hoàng.

Tuy đã đáp ứng đi cùng Đường Phong, nhưng Thi Thi lại không biết mình sẽ đi đâu.

- Ngươi và ta cùng đi đến Thiên Tú tông.

Đường Phong cởi áo của mình xuống, khoát lên bờ vai của Thi Thi, bả vai Thi Thi run nhè nhẹ một chút, dùng tay niết cổ áo:

- Cảm ơn.

Đường Phong đánh giá Thi Thi một chút, nhưng phát hiện khoảng cách lúc này rất gần, dùng nhãn lực của mình mà vẫn không thể nhìn thấu khuôn mặt ẩn dưới lớp sa mỏng của nàng, tầng sa mỏng kia... Không, khuôn mặt Thi Thi giống như có một loại lực lượng thần kỳ, như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

- Ngươi nhìn cái gì?

Khuôn mặt Thi Thi ửng đỏ, hai con mắt đầy mị hoặc liếc nhìn Đường Phong, lại vội vàng cúi đầu xuống.

- Không phải khuôn mặt của người đã không còn vết sẹo rồi sao?

Đường Phong hỏi.

- Ân.

Thi Thi gật đầu, trên mặt của nàng từ khi còn bé đã có một vết sẹo cực lớn, nhưng vào mấy năm trước đã biến mất không còn nữa.

- Vậy tại sao còn che mặt?

Vết sẹo của Thi Thi đã biến mất, đây có lẽ là lúc tinh hồn Vũ Mị thức tỉnh triệt để, điểm này Đường Phong biết rõ, nhưng bản thân Thi Thi lại không rõ.

- Thói quen.

Đường Phong nhìn nàng, không khỏi thở dài, bây giờ nhìn Thi Thi nhu nhược đến cực điểm, nhưng vẻ nhu nhược đó lại ẩn chứa vẻ mị hoặc không gì cản nổi, tùy ý liếc một cái, tùy ý động một cái, đều có ẩn chứa mị lực mê người, loại cảm giác vũ mị này đã ẩn sâu trong người, không phải cố ý bắt chước là có thể làm được, không biết nếu con mắt của nàng loạn chuyền thì mê người đến cỡ nào, hiệu quả khi đó ra sao.

Thời điểm nhìn nàng, đột nhiên thân thể Thi Thi lảo đảo một hồi, Đường Phong nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến lên ôm vòng eo của nàng.

Mùi hương thơm ngát của xử nữ tiến vào lỗ mũi, quanh quẩn ở chóp mũi, làm cho người ta rất vui vẻ thoải mái, sắc mặt Thi Thi càng đỏ hơn nhiều, giống như đang giãy dụa một ít, nhưng lại không có bao nhiêu khí lực, thở gấp nói:

- Đường Phong... Ta hơi chóng mặt...

- Tại sao lại thế?

Đường Phong kinh hãi.

Vừa dứt lời, đột nhiên đầu Thi Thi đầu rũ xuống, tựa vào bờ vai của mình, sau một khắc, đột nhiên Thi Thi lại ngẩng đầu, hai đồng tử trong đôi mắt tản mát ra hào quang mê người, trong đó mang theo một ít vũ mị ranh ma giảo hoạt, con mắt như thu thủy, cười tủm tỉm nhìn Đường Phong.

Theo bản năng Đường Phong phát giác có chút không thích hợp, vội vàng gọi một tiếng:

- Thi Thi? Không... Vũ Mị?

Thi Thi cười khanh khách một tiếng, chẳng những không thoát ly sự ôm ấp của Đường Phong, ngược lại còn lách vào trong, bộ ngực không tính là lớn của nàng vì cú lách vào này bị biến hình, Đường Phong cảm thấy lồng ngực của mình đàn hồi mười phần, cùng lúc đó, Thi Thi trước mặt không còn vẻ thẹn thùng, ngược lại biến thành xinh đẹp vũ mị, Thi Thi cách một lớp sa, nhẹ nhàng thổi một làn hơi vào tai của Đường Phong, giống như có một tiếng nổ cực lớn, khí huyết trong ngực của Đường Phong dâng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập, cánh tay không tự chủ tăng thêm một ít lực đạo.

- A...

Thi Thi bị Đường Phong siết chặc trong cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, có chút oán trách nhìn Đường Phong.

Đôi mắt mê người nhìn hắn!

Nhìn qua đôi mắt kia, đôi mắt có thể làm cho bất cứ nam nhân nào cũng muốn điên cuồng, trong đầu Đường Phong cả kinh, vội vàng cắn đầu lưỡi một cái, vận chuyển Vô Thường Quyết, lúc này mới đè nén được xúc động trong lòng.

- Xú nam nhân...

Hiện tại Thi Thi không còn ngượng ngùng và khẩn trương, mà biến thành một phu nhân mê hoặc lòng người, thân thể mềm mại nóng bỏng bị Đường Phong ôm vào ngực, nhìn như muốn giãy dụa nhúc nhích, nhưng thật ra những cú giãy dụa nhúc nhích này lại ẩn chứa ý đồ khiêu khích, ngay cả lời nói, cũng có ẩn chứa ý tứ mời chào.

- Mượn thân thể người khác để khiêu khích nam nhân là không có đạo đức.

Đường Phong lắc đầu, nhẹ nhàng buôngThi Thi ra.

Thi Thi hé miệng cười khẽ, nụ cười rất xinh đẹp:

- Ta đang giúp nàng làm chuyện mà bình thường nàng không dám làm thôi. Cho dù nàng biết rõ cũng sẽ không trách ta, thậm chí còn cảm kích ta.

- Nữ nhân vẫn nên cảm thấy thẹn và tâm tính thiện lương.

Đường Phong điểm lên đầu Thi Thi một cái.

Thi Thi nhíu đôi mi thanh tú, dùng tay xoa xoa chỗ bị Đường Phong điểm trúng, nhìn qua đan điền của hắn vểnh miệng nói:

- Này, ngươi đó, Phong ca ca chửi ngươi, mắng ngươi là đồ không biết xấu hổ đấy.

Linh Khiếp Nhan cười lạnh một tiếng:

- Phong ca ca mắng ngươi, liên quan gì đến ta chứ?

Thi Thi cười nói:

- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, hắn mắng ta thì chẳng khác nào mắng ngươi sao?

- Đừng nhấc lên quan hệ với ta, trước khi ta thôn phệ ngươi, ngươi chính là ngươi, ta chính là ta, ta và ngươi không phải là một! Phong ca ca, giúp ta bắt nữ tử vô sỉ này lại, dù lần này có chuyện gì cũng không thể để nàng chạy!

Đường Phong gật đầu thật mạnh, nữ nhân này quá nguy hiểm, tùy tiện liếc nhìn, cũng có thể làm cho một đám nam nhân nổi loạn, vạn nhất bị một tồn tại cường đại nhìn chằm chằm, chỉ sợ không có kết cục tốt.

Thi Thi cười khẽ một tiếng:

- Nếu người ta thật sự muốn đi, cũng không cần đi theo các ngươi. Chạy suốt vài năm cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi một chút mới tốt.

Linh Khiếp Nhan sững sờ, hồ nghi nói:

- Ngươi cam tâm bị ta thôn phệ?

Tuy cùng là tinh hồn của một người, nhưng tính cách mỗi tinh hồn lại bất đồng với nhau, ai cũng muốn làm chủ, cho nên đều có địch ý với nhau, không ai nguyện ý bị người khác cắn nuốt sạch sẽ.

- Vì sao không được, ta đã nói, ngươi chính là ta, ta chính là ngươi! Ai thôn phệ ai, cũng không có gì khác nhau, huống chi...

Thi Thi chỉ vào bộ ngực cao ngất của mình nói:

- Thân thể nha đầu này quá kém, đã không còn thích hợp cho ta sinh sống trong thời gian dài, cách năm ba ngày chạy ra thì không có việc gì, nếu thường xuyên chạy ra, ta sợ nàng sẽ bị hủy.

Đường Phong chấp nhận, chỉ sợ người khác không rõ điểm này, nhưng mình vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn lại vô cùng nguy hại cho nên hiểu rất rõ, càng là tinh hồn cường đại, càng cần một thân thể cường hãn. Hiện tai Thi Thi chi đạt tới Địa giai cảnh giới, tinh hồn Vũ Mị cao hơn nàng không chỉ vài cấp bậc, chiếm cứ thân thể nàng trò chuyện thì không có gì nguy hại, nhưng nếu động thủ, hao tổn vẫn chỉ là thân thể của Thi Thi.

- Cô nương rất hiểu đạo nghĩa, Đường mỗ bội phục.

Vài tinh hồn trước kia, có cái nào không đánh chủ ý lên người Linh Khiếp Nhan?

Nhưng Vũ Mị không nghĩ như vậy, nhưng cũng có thể đoán từ việc nàng không thể thôn phệ Linh Khiếp Nhan, bây giờ Linh Khiếp Nhan đã dung hợp bốn tinh hồn, hiện giờ chỉ còn một mình nàng, căn bản không có phần thắng.

- Nói khách khí như vậy làm gì?

Thi Thi vũ mị liếc nhìn Đường Phong, đem thân thể nhu nhược dựa vào Đường Phong, con mắt nhìn lên Đường Phong, thổi ra một hơi, mỉm cười nói:

- Hiện tại người ta đang khống chế thân thể này, ngươi muốn làm cái gì thì làm đi nha...

Khóe miệng Đường Phong co quắp rút, Linh Khiếp Nhan nổi trận lôi đình:

- Nữ tử phóng đãng, Phong ca ca, nhanh chóng trở lại Thiên Tú, ta muốn lập tức thôn phệ nàng, lưu lại hồ ly tinh này trên thế gian quá nguy hiểm.

- Khách khách...

Thi Thi cười khẽ một hồi.

- Chờ ngươi thôn phệ ta, ngươi trở thành phóng đãng! Đến lúc đó ta nhìn xem ngươi làm sao tự bắt chính mình đây!

Thời gian tinh hồn Vũ Mị xuất hiện không dài, chỉ khoảng nửa canh giờ liền đem quyền khống chế thân thể trả lại cho Thi Thi, nhưng Thi Thi vẫn đang ngủ say, bất đắc dĩ, Đường Phong đành phải ôm nàng chạy đi.

Đi ra khỏi cửa vào Thiên Thánh Cung, quay đầu nhìn lại thác nước cao trăm trượng kia, nước từ trên cao rơi xuống, tiếng nước sau lưng vang lên ầm ầm, Đường Phong vội vàng chạy trở về Thiên Tú.

Nghĩ tới Hắc Phượng trọng sinh sắp tới, Đường Phong không thể chờ đợi được, chỉ nghĩ phải chạy về Thiên Tú.

Mất mấy ngày sau, Thiên Tú đã xuất hiện ở trước mắt, thời điểm đi đến bên ngoài Tĩnh An thành, Thi Thi bị ôm vào trong ngực giãy dụa một hồi, nói khẽ:

- Thả ta xuống.

Vì mấy ngày nay thời gian gấp gáp, Đường Phong vẫn luôn ôm Thi Thi chạy, dù sao nàng chỉ đạt tới Địa giai, cước lực không tính là nhanh.

Thời điểm Đường Phong chạy đi đều là những nơi dã ngoại hoang vu, không có người nhìn thấy nên không có gì đáng ngại, nhưng Tĩnh An thành ở trước mặt, người đến người đi, chen vai thích cánh, Thi Thi thật sự không muốn bị Đường Phong ôm.

- Ân.

Đường Phong cũng không kiên trì, tuy có thể trực tiếp bay qua Tĩnh An thành, nhưng giữa ban ngày thế này thì không thích hợp chút nào, nhẹ nhàng buông Thi Thi ra, dẫn theo nàng cùng đi vào Tĩnh An thành.

Thi Thi giống như con mèo nhỏ bị lạc đường về nhà, nhu thuận theo sát sau lưng Đường Phong, không nói một lời.

Đi tới, bỗng nhiên Đường Phong có cảm giác bốn phía có vô số ánh mắt đang tụ tập ở phía sau lưng mình, trong những ánh mắt này có kinh diễm, ngốc trệ và khiếp sợ, không có trường hợp cá biệt.

Đinh đinh đang đang... Âm thanh liên tiếp từ bên cạnh truyền tới, vô số đồ vật cầm trong tay của cư dân Tĩnh An thành không tự chủ mà rơi xuống đất lúc nào không biết, dù là nam phụ lão ấu đều là như thế.

Tĩnh An thành vốn ồn ào, lúc Thi Thi đi vào thành, yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được.

Ừng ực ừng ực... Không biết có bao nhiêu âm thanh nuốt nước miếng của mọi người truyền tới.

Thi Thi co quắp lại hơn cả lúc trước, đi về phía trước hai bước níu lấy áo của Đường Phong, thân thể nàng đang phát run.

Đường Phong sững sờ, nhìn tình huống hai bên, không khỏi cười khổ một tiếng, tuy hiện tại Thi Thi hiện đang che mặt, nhưng cũng không cần cố thúc dục vẻ mê người trong mắt mình, hưng tinh hồn Vũ Mị chiếm cứ thân thể nàng nhiều năm như vậy, sớm đã in lạc ấn của Vũ Mị vào nàng.

Loại khí chất này đối với người có cảnh giới như mình là không có gì đáng nói, nhưng đối với người bình thường mà nói, không thể nghi ngờ là hấp dẫn trí mạng!

Bị loại dụ hoặc này điều khiển, một người theo bản năng đi về phía trước hai bước, ngay sau đó, có vô số nam nhân trên đường phố đi về phía Thi Thi.

- Đường Phong...

Âm thành của Thi Thi mang theo một tia run rẩy.

- Đừng sợ!

Đường Phong an ủi một tiếng, bước một bước nhẹ nhàng đạp lên mặt đất một cái.

- Răng rắc...

Đá xanh cứng rắn lập tức vỡ vụn thành vô số khối, trong phạm vi mười trượng xung quanh đều xuất hiện khe nứt hình mạng nhện, cả đại địa giống như đang run rẩy.

Một cảm giác lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, cơ hồ tất cả mọi người đều nhịn không được rùng mình một cái, hai mắt mê ly lập tức thành tỉnh lại.

- Có chuyện gì thế?

Mọi người chung quanh đều tĩnh táo lại, không rõ ràng là có chuyện gì vừa xảy ra vừa rồi, Tĩnh An thành yên tĩnh một lát, sau đó lại khôi phục vẻ náo nhiệt.

Đường Phong dẫn Thi Thi đi đi lại lại trong đám người, không qua bao lâu liền ra khỏi Tĩnh An thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.