Chương trước
Chương sau
Kiếm ý mang theo tất cả mọi thứ xung quanh trong nháy mắt giống như gió cuốn hết lá vàng, các thiếu nữ cảm thấy trường kiếm mình dùng bình thường rất thuận lợi đột nhiên bị khống chế, cùng lúc đó, bước đi của chính mình cũng trở nên ngừng trệ.

Nguyên bản kiếm trận khiến người khác hoa mắt trở nên hỗn loạn trong nháy mắt.

Kiếm trận cần mười mấy người phối hợp, một khi có động tác của người nào xuất hiện tỳ vết thì uy lực của toàn bộ kiếm trận sẽ suy giảm mạnh, hiện giờ không chỉ một hai thiếu nữ xuất hiện sai lầm mà tất cả các thiếu nữ đều xuất hiện sai lầm, tuy rằng chỉ xuất hiện trong nháy mắt nhưng cao thủ so chiêu thắng bại chính là trong một chiêu nửa thức.

Đường Phong làm sao để cho các nàng có cơ hội chỉnh lại? Trường kiếm vừa thu loại lấy một tốc độ vô cùng nhanh xoay quanh tại chỗ một vòng tròn tạo thành một mảnh kiếm võng.

Đương đương đương đương. Thanh âm thanh thúy truyền ra liên tiếp, mỗi một âm thanh vang lên liền có một thanh trường kiếm trên tay các thiếu nữ bị chấn bay đi.

Chờ cho Đường Phong xoay hết một vòng thì cùng là lúc tất cả bội kiếm trên tay các thiếu nữ bị đánh bay ra ngoài không còn một thanh nào, không chỉ như vậy, trên cổ tay của những thiếu nữ như hoa như ngọc còn xuất hiện một vết máu nhàn nhạt.

Các thiếu nữ vô cùng kinh hãi, dưới phản xạ tự nhiên nhất tề lùi về phía sau, ai nấy đều sợ Đường Phong nhân cơ hội này mà hạ thủ.

Nhưng khiến cho các nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là tên ma đầu thô bạo máu tanh này dĩ nhiên không đối phó tàn nhẫn với hai người trước mặt, cũng không có truy đuổi mạnh mẽ mà thu hồi kiếm lại trên tay.

Thân hình hắn nghiêng sang một bên, trường kiếm vung lên trực tiếp đón đỡ công kích của phụ nhân trung niên đánh lén.

Một âm thanh giòn giã vang lên, vẻ mặt người phụ nhân chần chừ và do dự, nhưng trong chớp mắt liền trở nên kiên định, trong lúc bị Đường Phong đỡ được, nàng không lùi mà tiến, đánh tới Đường Phong như không muốn sống nữa.

Tuy rằng Đường Phong quay lưng về phía nàng nhưng vẫn rõ tình huống hiện tại như trong lòng bàn tay. Thân thể không thèm động đậy, chỉ có cương khí vận chuyển, một đạo kiếm quang bắn ra từ phía trên trường kiếm.

- Phốc...

Kiếm quang xuyên thấu qua ngực của phụ nhân trung niên, người phụ nhân liền phun ra một ngụm máu tươi từ trong miệng, kêu thảm một tiếng bay ngược ra ngoài.

- Sư phụ!

Mười mấy nữ đệ tử bị Đường Phong đẩy lui kinh hô một tiếng, nhất tề chạy tới chỗ phụ nhân nằm.

Lúc này sắc mặt phụ nhân trung niên trắng bệch như tờ giấy, máu tươi không ngừng trào ra trên khóe miệng, dáng vẻ nhìn qua vô cùng thê thảm, cảm giác như có chút gần đất xa trời, nàng vươn một ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Phong, miệng nói:

- Ác giả ác báo, thiên đạo luân hồi, ma đầu, ngươi giết được ta nhưng không giết hết được người trong thiên hạ, luôn luôn có người chính nghĩa để trừ ma vệ đạo, thanh trừ những kẻ tà ma như ngươi, một ngày nào đó thiên hạ sẽ thái bình.

Lời vừa dứt, đầu liền nghẹo sang một bên,

- Sư phụ!

Âm thanh bi thương vạn phần từ trong miệng mấy người nữ tử kêu ra lần nữa.

Âm thanh la hét thê lương và lời nói trước khi ra đi của phụ nhân phảng phất như khai thông điểm nghẹn trong lòng mỗi người, chỉ trong nháy mắt, cương khí hỗn loạn ngập trời, thiên địa linh khí rung chuyển không ngừng.

Rất nhiều ánh mắt nhìn về Đường Phong đều đỏ rực, máu nóng cuồn cuộn trong người, chiến ý để bảo vệ tôn nghiêm hừng hực thiêu cháy khắp mọi nơi.

Đây là đại hội đồ ma! Nhưng mà mấy ngàn người đối mặt với ma đầu này dưới thủ đoạn sấm sét của hắn lại kinh sợ không dám tiến lên khiêu chiến, loại tâm lý khiếp đảm này khiến mọi người vô cùng phẫn uất không chịu nổi, trong ngực khó chịu nghẹn ngào.

Nhưng nếu chỉ thế thì cũng thôi, xấu hổ trong đại hội đồ ma đều được, nhưng trong lúc tất cả mọi người không ai dám tiến lên khiêu chiến ma đầu thì môn phái Diệp Vũ Môn do nữ đệ tử cấu tạo thành lại đảm đương trách nhiệm lên tiêu diệt ma đầu này đầu tiên.

Cho dù các nàng có thế nào đi chăng nữ thì chí ít những nữ tử này cũng có dũng khí đứng ra, đó là điều mà rất nhiều người ở đây không có.

Kết quả thế nào?

Chưởng môn của Diệp Vũ Môn bị ma đầu giết chết, mười mấy nữ đệ tử của nàng bi thương vô cùng, vừa nghĩ tới điều này, tất cả nam nhân đang ở đây đều cảm thấy chính mình không đáng mặt làm đàn ông.

Nữ nhân có phần dũng khí này, vì sao chính mình lại không có. Người phụ nhân của Diệp Vũ Môn trước khi chết còn cố trở mình nói khiến cho máu nóng trong người ai nấy đều sôi lên.

Trừ ma vệ đạo! Đây là những chữ thần thánh cỡ nào! Người nào lăn lộn trong giang hồ ai lại không muốn quàng bốn chữ này ở trên người?

Trong nhất thời tất cả mọi người đều phẫn nộ đứng dậy.

Xoạt xoạt xoạt... Một mảnh người đồng loạt đứng lên tại chỗ, ai nấy đều trợn mắt nhìn về phía Đường Phong, trong đôi mắt mỗi người đều ánh lên sát khí nồng nặc.

- Ma đầu tàn nhẫn, ngay cả nữ nhân cũng không buông tha, nếu như để hắn còn sống thì ta còn dám đối mặt với người đời như thế nào? Trời cao có mắt, tất cả chúng ta hay vì Diệp Vũ Môn Diệp nữ hiệp báo thù!

Một âm thanh gào lên truyền ra, ngay sau đó hàng ngàn người cùng ùn ùn xông tới chỗ của Đường Phong.

Nữ nhân trời sinh có ưu thế, trước đó Đường Phong đánh nhau với hai địch nhân một người bị chết một người thương nặng, điều này cũng chỉ khiến cho người khác kinh sợ thực lực kinh khủng của Đường Phong, nhưng khi đánh với một đám nữ tử của Diệp Vũ Môn thì hiệu quả lại không giống như vậy, cục diện lúc này là minh chứng tốt nhất. Thậm chí ngay cả người phụ nhân trung niên cũng được người xem dùng danh hào nữ hiệp để gọi.

Trước đây, Diệp Vũ Môn trong toàn bộ thiên hạ không hề có tiếng tăm gì, mà chưởng môn của Diệp Vũ Môn lại giống như cao thủ ở khắp nơi nhiều như mây. Tông môn này giống như Thiên Tú Tông cấu tạo bởi toàn bộ nữ tử, tuy rằng nhìn có chút đẹp mắt nhưng lại rất cực đoan, dù sao cũng không phải những nữ tử nào cũng thích hợp để sống một cuộc sống như vậy

Trong nháy mặt Diệp Vũ Môn trở nên vô cùng nổi tiếng, trong trận chiến này, cho dù kết cục của Đường Phong có thế nào đi chăng nữa thì mọi người cũng sẽ nhớ kỹ người phụ nhân đã dùng máu tươi và sinh mệnh của chính mình để khích lệ dũng khí chém giết.

Vô số người đánh tới, ánh mắt sắc bén của Đường Phong quét tới người phụ nhân đang nằm trên mặt đất.

Thương thế của nàng thế nào, trời biết đất biết, Đường Phong biết, chính nàng ta cũng biết.

Một kiếm kia căn bản không đủ để trí mạng! Nói một cách khác nàng căn bản không chết, lời nói nghiêm nghị và biểu tình không cam lòng trước khi chết vừa rồi đều là giả vờ.

Đường Phong vô cùng bội phục cách biểu diễn của người đàn bà này, cách nói của nàng rất khéo dẫn dắt nhân tâm, ai nấy đều rơi vào sự sắp đặt sẵn có của nàng, mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì nàng cũng đã thành công, tuy rằng thương thế không nhẹ nhưng căn bản không nguy hiểm tới tính mạng.

- Ngươi đã muốn chết như vậy thì Đường mỗ sẽ thành toàn cho ngươi!

Đường Phong nhìn về phía phụ nhân trung niên lộ vẻ căm thù tới tận xương tủy, trước mặt vô số người liền ném một thanh phi đao tới.

Phụ nhân kia còn đang nằm trên mặt đất giả chết, trong cục diện hỗn loạn như vậy, lại đang nhắm mắt, làm sao nàng có thể phòng bị được ám khí của Đường Phong?

Phốc!

Một âm thanh trầm muộn truyền ra, thanh phi đao cắm thẳng vào ngực của phụ nhân trung niên, ngập tới tận chuôi.

- Ư...

Thân thể của phụ nhân trung niên nhanh chóng cứng ngắc lại, nàng mở trừng mắt ra, ánh mắt thất thần nhìn lại về phía Đường Phong, ánh sáng của thế giới nhanh chóng biến mất.

Đầu nghẹo xuống liền ngã xuống mặt đất lần thứ hai, lần này là chân chính chết hẳn.

- Sư phụ!

Mười mấy nữ đệ tử hét lên thảm thiết lần thứ ba.

Chiến Khôn cất cao giọng nói:

- Đường Phong, ngươi thấy người đã chết còn muốn xuất thủ, thủ đoạn thực sự vô cùng tàn nhẫn!

Lời này hắn vận công hô lên tự nhiên mọi người đều nghe được rất rõ ràng, động tác của Đường Phong vừa rồi cũng không hề che đậy đã triệt để chọc thủng tổ ong vò vẽ.

Tục ngữ nói, người sống không vẽ mặt, người chết nên toàn thây! Thủ đoạn của Đường Phong tàn nhẫn tới cực điểm không thể nghi ngờ đã khiến cho tất cả mọi người giận dữ.

Chẳng qua nói thì nói vậy dù sao những người này đều muốn trừ ma vệ đạo đã bao vây Đường Phong cả trăm dặm xung quanh, những người tới gần Đường Phong đều thi triển sở học cả đời của chính mình, công kích vào Đường Phong với vẻ không muốn sống.

Đối mặt với nhiều địch nhân đồng loạt công kích như vậy trong lòng Đường Phong vẫn bình tĩnh, dù sao chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn, hiện giờ gặp phải cũng không quá mức giật mình. Một ngọn lửa bùng lên hừng hừng thiêu đốt trong mắt phải, lực lượng cương tâm hỏa hệ được điều động.

Mặc dù trong thời gian vận dụng lực lượng cương tâm thì cương khí sẽ tiêu hao nhanh hơn rất nhiều nhưng lúc này Đường Phong cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thể vận dụng tới lực lượng cương tâm để mau chóng giết địch.

Có thể những người này không có thù hận với chính mình, có thể bọn họ tới đây chỉ để xem náo nhiệt nhưng hiện giờ bọn họ muốn giết chính mình vậy thì đó chính là địch nhân của chính mình.

Không phải ngươi chết thì đó là ta vong!

Ai...

Hỏa long bay ra cuốn tất cả lên, Hạ kiếm trong Tứ Quý Kiếm Pháp trên tay Đường Phong phóng ra tia sáng kỳ dị, trường kiếm thứ thần binh vốn đã là vật có khó được lại càng được tăng thêm uy lực.

Vài tiếng kêu thảm thiết truyền ra, những người đó vừa mới tới gần Đường Phong liền bị kiếm ý nóng rực quét ngang qua, mùi thịt cháy khét tỏa ra chỉ khiến người khác muốn nôn mửa.

Xoạt xoạt xoạt, Hạ kiếm được triển khai, một người nối tiếp một người bị đánh bay ra ngoài, nhiệt độ trong không khí tăng lên liên tục, người có công lực kém chỉ cần tới gần Đường Phong liền cảm giác toàn thân khô nóng, cương khí toàn thân có chút cảm giác không vận chuyển được, ngay cả người có thực lực cao cũng có chút cảm giác bốc hỏa trong người, bọn họ đều không kịp xuất thủ liền bị Đường Phong đánh chết.

Lúc này, toàn bộ thực lực của Đường Phong đều được triển khai, căn bản không có chút hạ thủ lưu tình, cũng khiến cho mọi người triệt để nhận thức được chỗ kinh khủng của hắn.

Nhiều người, hỗn loạn!

Tuy rằng tràng diện nhìn qua có vẻ vô cùng bất lợi đối với Đường Phong nhưng mà chỉ cần là người có thực lực cao thâm chân chính mới có thể nhìn rõ lợi và hại trong đó.

Địch nhân của Đường Phong xác thực vô cùng nhiều, nhiều tới mấy nghìn! Đó là con số kinh khủng cỡ nào. Nhưng mà Đường Phong chỉ có một mình, mấy nghìn người này muốn đi truy sát Đường Phong thì cũng chỉ có khoảng hơn mười người triển khai chiêu thức vây công quanh người hắn, còn tất cả mọi người còn lại nhốn nháo bên ngoài, căn bản không thể vào được.

Cũng có một ít cao thủ bay lên không trung tập kích Đường Phong.

Tuy rằng Đường Phong chỉ có một thân một mình nhưng đôi mắt của hắn phảng phất như có thể nhìn được khắp mọi nơi, cho dù người khác công kích chỗ nào hắn cũng có thể phòng ngự được, thậm chí trong chiến đấu với tốc độ cao thế này còn có thể tiến hành phản kích, một người ở trên không bị trường kiếm của Đường Phong đâm trúng rơi xuống đất thành một bãi máu lấy là một minh chứng tốt nhất.

Đường Phong cũng không phải vô địch, bị nhiều người vây quanh công kích như thế, từ khi bắt đầu chiến đấu qua khoảng hai mươi hơi thờ thì hắn liền bị người khác chém trúng một đao.

Người ta đều nói song quyền khó địch bốn tay, lời này không hề sai chút nào, cho dù ngươi có là cao thủ cường đại mà rơi vào mấy nghìn người công kích liên tục giống như trong đại dương mênh mông thì cũng khó có thể bảo toàn được bản thân chính mình.

Trước mặt mấy nghìn người này, cao thủ loại gì cũng đều chỉ là cái rắm.

Cho dù Chiến Khôn bị nhiều người vây quanh như vậy thì hắn cũng chỉ còn nước chạy trốn, huống chi là Đường Phong? Chẳng qua Đường Phong không thể chạy, cũng không thể thoát.

Người chém trúng Đường Phong là một nam tử, một đao chém trúng vào người Đường Phong khiến hắn không khỏi kinh hô:

- Ta chém trúng hắn rồi!

Lời này vừa thốt ra làm hăn cũng có cảm giác cổ quái. Người ta là Linh Giai hạ phẩm, chính mình cũng là Linh Giai hạ phẩm, thực lực tương đồng với nhau, nhưng chính mình chém trúng hắn một đao lại vui vẻ như vậy, thực sự quá mất mặt.

Nhưng mặc dù đã chém sâu vào một phần mười thanh đao nhưng người này cũng không hề thấy máu chảy ra từ trên người Đường Phong, ngược lại lời của hắn vừa dứt thì thanh trường kiếm nóng rực của Đường Phong liền quét ngang qua hắn.

Ngay lập tức người này có phản xạ lùi lại về phía sau, nhưng vừa mới bước một bước thì thân thể bị đồng bọn phía sau chấn ngược lên.

Chuyện này khiến cho thần vía của hắn bay lên mây, bởi vì hắn thấy chuôi trường kiếm đỏ rực này lướt qua thắt lưng của chính mình, nhưng cương khí hộ thân của chính mình phảng phất như không tồn tại, căn bản không có nửa điểm tác dụng.

- Đẩy cái mẹ ngươi!

Người này căm tức quay đầu lại chửi người đồng bọn đẩy mình trở về.

Bản thân hắn thật sự oan ức!

Phốc phốc phốc... Chỉ trong chốc lát, Đường Phong lại phòng bị không kín bị người khác đánh vào vài cái lần thứ hai, nhưng mà khiến cho mọi người thất vọng chính là hắn căn bản không hề bị tổn thương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.