Chương trước
Chương sau
Trong lúc ba người cho rằng phương pháp thu phục như vậy là chính xác thì đột nhiên quang mang màu vàng giãy dụa kịch liệt tiếp, mà máu bị tiêu thất bên trong quang mang màu vàng đột nhiên bừng sáng, rơi xuống mặt đất.

- Tại sao không có tác dụng?

Linh Khiếp Nhan không thể lý giải được, hồn binh này đã thông linh không còn nghi ngờ gì nữa, đối với bảo bối thông linh mà nói thì phương pháp thu phục tốt nhất chính là dùng máu để giao hòa, để khí tức của chính mình dính lên trên bảo bối. Năm đó Đường Phong thu phục Bất Phôi Giáp cũng trải qua bước này.

Thế nhưng hiện giờ phương pháp quen dùng nhất lại không hề có hiệu quả đối với hồn binh trước mặt.

- Tình hình thế nào?

Đường Phong mơ hồ có cảm giác không áp chế được quang mang màu vàng nữa, không khỏi gấp tới độ đổ mồ hôi lạnh ra trán.

Linh Khiếp Nhan cau mày, nàng chỉ suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên chỉ tay vào Chung Lộ nói:

- Chung muội muội đưa tay cho ta.

Chung Lộ nghe vậy liền vươn một tay ra, Linh Khiếp Nhan nhanh chóng cắt trên tay nàng một lỗ hổng, lập tức vung lên để cho máu của nàng chảy xuống quang mang màu vàng.

Tình hình giống như lúc trước, máu tươi của Chung Lộ rơi xuống trên quang mang màu vàng giống như những giọt nước mưa rơi xuống mặt đất, nhanh chóng biến mất không thấy đâu, mà quang mang màu vàng đang run rẩy kịch liệt cũng dần an ổn xuống.

Ba người thấp thỏm nhìn chăm chú vào biến hóa của quang mang màu vàng, rất sợ một màn kia phát sinh lần thứ hai.

Nói đến cũng lạ, quang mang màu vàng thôn phệ máu tươi của Linh Khiếp Nhan xong nhanh chóng bài xích ra ngoài, nhưng máu của Chung Lộ thì lại không đối xử như vậy.

Chờ tới khi quang mang màu vàng triệt để ổn định xuống, một đám máu tươi bắn ra từ trên tay Đường Phong, chợt hồn bình cuối cùng cũng lộ ra hình thù vốn có của nó.

Một cái trâm cài cổ phác!

Dài khoảng một ngón tay rưỡi, toàn thân vàng óng ánh, nhưng màu sắc không hiện lên vẻ tầm thường ngược lại còn có một loại cảm giác phong cách cổ xưa, toàn bộ trâm cái có hình phượng hoàng, đầu của trâm cài cũng chính là đầu phượng hoàng, phóng mắt nhìn lại, phượng hoàng này vô cùng sống động, ngửa cổ hót vang giống như là đang sống..

Nhưng khi nhìn lại thì cái trâm cài căn bản không có chút khác biệt gì cả, thế nhưng Đường Phong cầm trên tay lại có thể cảm thụ được sâu bên trong nó chứa khí tức kinh khủng.

Mà khi chân thân của trâm cài hiện ra ngoài trong nháy mắt, Chung Lộ liền có một loại cảm giác huyết mạch tương liên hiện lên từ đáy lòng.

- Tại sao có thể như vậy?

Chung Lộ nghĩ mãi không hiểu.

Theo đạo lý mà nói, Linh Khiếp Nhan đi thu phục trước, hơn nữa cũng là tấm thân xử nữ, cho dù thất bại như thế nào đi chăng nữa thì trên thực tế cái hồn binh này cũng đã bị Chung Lộ thu phục đi.

- Các nàng ai thành công?

Đường Phong quay đầu hỏi.

- Ta...

Chung Lộ sợ hãi đáp một tiếng, vẻ mặt hổ thẹn:

- Nhưng tại sao lại như vậy? Sao không phải là Linh tỷ tỷ?

- Ta hiểu rồi.

Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi, bàn tay nắm chặt phát ra âm thanh răng rắc:

- Thứ đồ bỏ đi này cũng dám phủ nhận thân phận nữ nhân của ta, quả thực không thể tha thứ!

Tròng mắt Đường Phong xoay chuyển, nhất thời cũng suy nghĩ cẩn thận lại:

- Bởi vì thân thể của nàng?

- Phải, trừ cái đó ra thì không còn nguyên nhân nào khác.

Linh Khiếp Nhan gật đầu, thân thể của nàng là do Tái Sinh Thạch trọng tố, đương nhiên không thể đánh đồng cũng nữ hài tử, Vân Ảnh Kim Sai không thu nạp máu tươi của nàng tức chính là không thèm công nhận thân phận của nàng, quả thực khó có thể tiếp thu.

Chẳng qua phẫn nộ thì phẫn nộ, cái hồn binh đã bị Chung Lộ thu phục, coi như là nước phù sa không chảy ruộng ngoài, dù sao Linh Khiếp Nhan cũng vẫn trốn trong lòng cho nên không gặp phải bất kỳ nguy hiểm gì, nhưng hiện giờ nhu cầu cấp bách nhất của Chung Lộ chính là tăng cường thực lực của bản thân.

Cho tới tận bây giờ Đường Phong mới yên tâm buông ra, khí lực toàn thân hư thoát, ngã xuống mặt đất.

Cường độ của trận chiến này không tính là quá mạnh mẽ, thời gian cũng duy trì không lâu nhưng để chộp Vân Ảnh Kim Sai vào trong tay, để cho nó cắt da cắt thịt của chính mình thực sực không phải tư vị dễ chịu, phóng mắt nhìn lại, đôi tay của Đường Phong đã không còn nhìn thấy da thịt bên ngoài nữa, Chung Lộ thương khóc hết nước mắt, căn bản bất chấp niềm vui khi thu phục được hồn binh, nàng vội vội vàng vàng thay Đường Phong chữa vết thương ở trên tay.

Bận rộn hồi lâu, cuối cùng máu tươi trên tay của Đường Phong đã ngừng chảy, trên miệng vết thương cũng đã giảm gần hết đau đớn.

Vừa rồi bị Vân Ảnh Kim Sai hung hăng đâm vào một nhát, cho dù có Bất Phôi Giáp hộ thân thì cũng bị thương không nhẹ. Chẳng qua việc này có thể chứng minh một việc, Bất Phôi Giáp có thể chống lại công kích của Vân Ảnh Kim Sai! Công kích kia có thể bắt thủng hơn mười bộ dược thi liên tiếp, tuyệt đối không thể khinh thường.

Cảm nhận được thương thế không nặng, cùng lắm chỉ cần khôi phục hai ba ngày là được, tố chất thân thể của Đường Phong cũng không phải là loại thấp kém, hiện giờ Chung Lộ cũng thu phục được một kiện hồn binh, tự nhiên phải làm quen với nó trước đã. Đường Phong liền quyết định nghỉ ngơi một ngày bên trong tuyệt thất rồi mới đi ra ngoài cùng nhau hành động.

Đây là lần đầu tiên Chung Lộ tiếp xúc với hồn binh, trước đó nàng chưa bao giờ nghe qua tên gọi của nó nhưng thực chất Đường Phong có không ít kinh nghiệm, trên tay hắn cũng có một vài món thần binh có đẳng cấp không tồi, lập tức liền nói đặc tính của hồn binh cho Chung Lộ nghe.

Loại hồn binh như thế thế, hình thái khác nhau, mỗi một loại hồn binh đều có tác dụng của chính mình, những tác dụng này thiên kỳ bách quái, có nhiều cái người thường không thể nghĩ tới.

Ngẫm lại rồi nối tiếp, trên người Đường Phong có Bất Phôi Giáp cũng thuộc về phạm trù hồn binh, chẳng qua trọng điểm của Bất Phôi Giáp chính là dùng để phòng thủ, loại hồn binh hình thái tấn công như vậy cũng là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy.

Hiện giờ trên hành trình tìm kiếm tuyệt thất cũng khiến có cảm giác thỏa mãn.

Thời gian một ngày nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, Đường Phong đả tọa chữa thương vô cùng nhanh chóng, mở mắt ra, hai tay sờ, cùng với âm thanh bùm bùm vang lên thì máu đọng trên người liền hạ xuống, lộ da thịt như trẻ con và máu thịt, thân thể của Đường Phong bị rèn luyện tới cực hạn, lại lấy dược vật để phụ trợ, tự nhiên lực khôi phục vô cùng nhanh.

Nhưng thực chất vết thương trước ngực còn tạm thời chưa khỏi hẳn, mơ hồ có chút đau.

Chẳng qua cũng không đáng lo ngại.

Chung Lộ cũng có thu hoạch, một ngày nghiên cứu đủ để nàng quen thuộc hơn với Vân Ảnh Kim Sai, hồn binh này dưới trạng thái không chủ đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, nhưng hiện giờ bị Chung Lộ thu phục thì chỉ có thể phát ra lực sát thương nhất định, thực lực của Chung Lộ nếu muốn dùng tới hồn binh để giết địch thì còn phải dựa vào sự khống chế của nàng, hơn nữa thi triển thứ này bị tiêu hao cương khí rất lớn, lấy tiêu chuẩn hiện giờ của Chung Lộ căn bản không thể sử dụng được nó trong thời gian dài.

- Đẹp mắt không?

Hiện giờ Chung Lộ để Vân Ảnh Kim Sai cái trên mái tóc của chính mình, duyên dáng quay sang hỏi Đường Phong.

- Đẹp.

Đường Phong gật đầu, tướng mạo của nữ tử này vốn đã không tầm thường, bế quan khổ tu mấy năm để nàng được trọng sinh một cuộc sống mới, quyến rũ và tiên linh khí cùng tồn tại, hiện giờ thêm cái trâm cài tóc kia nữa, rất có phong vận thiếu phụ thành thục.

Đột nhiên, Đường Phong liền nghĩ tới Tiêu Thiên Tuyết.

Vị Thiếu nãi nãi của Dung gia cũng là thiếu phụ, hai người so sánh với nhau, Chung Lộ hơn một phần ngoan dịu ôn nhu, mà Tiêu Thiên Tuyết càng thêm phần tri ngộ.

Đêm tình ý loạn mê kia a...

Một cỗ tà hỏa bốc lên từ trong đan điền của Đường Phong khiến lông tơ toàn thân đều dựng lên, mi mắt Đường Phong nhìn theo gáy của Chung Lộ đảo đi đảo lại, đảo xuống hai ngọn đồi cao chót vót, bụng bằng phẳng và đôi đùi đẹp thon dài láng mượt, khiến cổ họng nóng ran.

Ánh mắt này tràn đầy tính xâm lược không che giấu chút nào, Chung Lộ thấy vậy liền cúi đầu xuống, sau gáy đỏ lên, vội vã cầm tay Đường Phong xoa xoa mở lời:

- Tay công tử còn đau phải không?

Trong lúc nói lời này, đôi môi hồng nhuận nhẵn nhụi của Chung Lộ khẽ mở ra, lộ đường cong tinh tế, lực sát thương càng gia tăng mãnh liệt.

Đột nhiên, từ đáy lòng của Đường Phong sinh ra một cỗ tà ác, hắn liền đút một ngón tay của mình vào bên trong miệng Chung Lộ.

- Ô...

Đột nhiên Chung Lộ bị công kích, nhất thời không nói được rõ tiếng, rụt rè nhìn Đường Phong.

- Còn có chút đau, chẳng qua nếu nàng có thể mút vài cái thì có lẽ sẽ đỡ.

Đường Phong trợn mắt nói dối, ngón tay động đậy trong miệng Chung Lộ.

Chung Lộ rất xấu hổ, mặt đỏ như thiêu đốt, sau khi suy nghĩ một chút liền nghe theo lời Đường Phong, đối với Đường Phong Chung Lộ vô cùng phục tùng ngoan ngoãn, muốn làm gì liền làm theo.

Cái lưỡi mềm mại thơm tho đảo qua đầu ngón tay khiến Đường Phong sinh ra một loại cảm giác vô cùng thư sướng và tội ác, Đường Phong dùng sức quấy nhiễu, âm thanh trong miệng Chung Lộ càng phát ra tiếng ô ô, nước bọt trong suốt chảy theo khóe miệng xuống phía dưới khiến hắn mơ mơ màng màng hết lần này tới lượt kia.

Một tay cho vào miệng Chung Lộ, một tay khác của Đường Phong cũng không nhàn rỗi, trực tiếp nắm lấy hai quả núi nhỏ của Chung Lộ hung hăng vuốt ve. Dù sao đi nữa hai người cũng không phải chưa làm qua loại chuyện tình như thế này, ba ngày ở dưới Vân Hải Chi Nhai kia, thành khẩn đối đãi với nhau, trong lúc cho nhau đã sớm không còn gì bí mật.

Đại khái dùng lực mạnh quá mạnh mẽ, hai mắt của Chung Lộ ngập nước, âm thanh nức nở nghẹn ngào, âm thanh đó càng khiến Đường Phong có thêm khoái cảm.

Cho dù bị ngược đãi như vậy, biểu tình của Chung Lộ vẫn rất vui thích, trên cơ thể nữ tử động tình tỏa ra mùi thơm mê luyến, nhất thời nhiệt độ trong phòng tăng cao rất nhiều.

Giữa lúc Chung Lộ cho rằng Đường Phong còn có thể có động tác tiếp theo, nhưng động tác của Đường Phong lại đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt cười gian rút ngón tay từ trong miệng Chung Lộ ra, mang theo một ít sợi tơ trong suốt, trạng thái dâm uế này nhất thời để Chung Lộ mắc cỡ ưm một tiếng, hai tay bưng kín mặt.

Cho dù là nàng và Đường Phong đã sớm làm việc này, lúc này cũng có chút cảm giác xấu hổ.

- Chờ ra khỏi Hư Thiên Điện sẽ ăn nàng.

Vẻ mặt Đường Phong vô cùng đắc ý, đưa tay nắm cằm Chung Lộ.

Chung Lộ thở dốc không ngớt, cắn nhẹ môi nói:

- Công tử muốn như thế nào... thì thế đó!

- Ta còn thật nhiều thứ chưa nếm thử đây.

Đường Phong hèn mọn run nhè nhẹ, lời này cũng không phải Đường Phong làm bộ, tuy rằng Đường Phong đã có ba vị phu nhân rồi, nhưng ở chỗ Lại Tỷ hắn không dám làm càn quá mức, đối mặt Lại tỷ Đường Phong luôn cảm giác bị áp chế, về phần Tiểu Nhã không bị nàng chà đạp đã không tồi rồi, Đường Phong làm sao có thể trông cậy sẽ chà đạp nàng được?

Mạc sư tỷ là lựa chọn không tồi, nhưng Đường Phong ở chỗ nàng lại không thể buông ra tay chân, thực sự không thể làm được chuyện tình như cầm thú như thế. Nhưng ở chỗ Chung Lộ thì khác, nữ tử này rất ngoan ngoãn phục tùng Đường Phong, bắt làm gì liền làm cái đó, quả thật là một người thích hợp để chọn lựa. Tại trước mặt nàng, Đường Phong căn bản không có cố kỵ cái gì.

Chỉ là hiện tại không phải thời gian làm việc này, hơi chút vui vẻ để thả chút áp lực tích góp trong quãng thời gian qua còn được, thật sự muốn “lên” chỉ sợ sẽ bị tổn thương nguyên khí, nơi này là Hư Thiên Điện, khắp nơi đều là nguy cơ, Đường Phong không muốn chết quá sớm.

Huống chi, lúc này nơi đây, cũng không phải chỉ có hai người.

- Các ngươi quá không biết xấu hổ rồi!

Quả nhiên Linh Khiếp Nhan thò đầu ra, vừa răn dạy một chút, nhưng cũng không nghe ra lời răn dạy có chút nào cứng rắn, nha đầu lúc này cũng là sắc mặt đỏ bừng, tuy rằng nhìn Đường Phong xem thường, nhưng trong đôi mắt kia cũng là một mảnh mưa phùn lất phất. Nghe xong những lời này, Chung Lộ thẹn đến nỗi muốn chui xuống đất, cúi đầu xuống ngực. Lúc vừa rồi ý loạn tình mê, nàng triệt để quên sự tồn tại của Linh Khiếp Nhan, làm cho nha đầu này miễn phí nhìn một hồi trò hay.

Đường Phong vươn ra ngón tay vừa bị Chung Lộ mút một lát đâm về phía nàng, trong mắt nha đầu này chợt lóe tinh quang, hung hăng cắn một ngụm:

- Ta không cần!

- Rất thoải mái!

Đường Phong đầu độc nói.

- Quyết không!

Linh Khiếp Nhan trả lời chắc như đinh đóng cột.

- Được rồi, chúng ta nên tiếp tục xuất phát!

Đường Phong đứng lên vỗ vỗ cái mông, vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra.

Bên ngoài tuyệt thất hơn trăm vị cao thủ Linh Giai bày trận sẵn sàng đón quân địch, chỉ chờ Đường Phong thò đầu ra liền công kích mạnh mẽ, những người này không sai biệt lắm đều là bốn thế lực lớn trong điện thứ bảy, phía trước có đến tổng cộng hơn một trăm vị cao thủ, vẻ mặt Chiến Vô Song tươi cười đứng sừng sững tại chỗ, thần sắc vân đạm phong khinh, giống như nắm chắc sự việc trong tầm tay, bên người hắn còn có mấy chủ sự gia tộc.

Mọi người đã chờ ở chỗ này một ngày một đêm rồi.

Mọi người đều là do Chiến Vô Song gọi đến, bởi vì Chiến Vô Song phát ra một tin tức hắn đã từng nhìn thấy ma đầu Đường Phong tiến vào trong tuyệt thất trước mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.