Vừa nói, Thạch Vĩ Hâm vừa định ra tay, đánh Trịnh Sở một trận thật đau, lại dám có ý đồ với Lam Hinh.
Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Lam Hinh từ khuôn viên nhà họ Thạch truyền ra: “Anh cả, anh làm gì thế?”
Cố ấy chạy đến trước mặt Trịnh Sở, nhìn khuôn mặt hung dữ của Thạch Vĩ Hâm nói: “Anh ấy là bạn của tôi”.
Khi Thạch Vĩ Hâm nhìn thấy Lam Hinh, đôi mắt sáng lên, ánh mắt hèn hạ thô tục, cười ha ha nói: “Bạn em hả? Chắc không phải là loại bạn đó chứ”.
“Anh…”, Lam Hinh rất tức giận trước lời nói của Thạch Vĩ Hâm, sắc mặt đỏ bừng: “Sao con người anh vô liêm sỉ thế”.
Cô ấy rất tức, tức đến mức ngay cả cách xưng hô anh cả cũng không muốn gọi.
Thạch Vĩ Hâm thấy Lam Hinh nổi giận, cũng không coi là chuyện gì, cười ha ha nói, đưa ra cánh tay thô kệch đẩy Lam Hinh sang một bên.
Lam Hinh vốn yếu ớt, bị Thạch Vĩ Hâm đẩy như vậy, cơ thể suýt ngã xuống đất.
Trịnh Sở thấy vậy, đưa tay phải tóm lấy cánh tay trắng nõn như ngọc của Lam Hinh, giữ cô ấy đứng vững.
Thạch Vĩ Hâm thấy cảnh này, trong lòng càng nổi giận.
Ngay cả sờ mà hắn cũng không có cơ hội sờ được, bây giờ lại tạo cơ hội cho Trịnh Sở.
Thạch Vĩ Hâm tức giận gầm một tiếng, vung nắm đấm đánh về phía đầu của Trịnh Sở.
Hắn là võ giả cảnh giới minh kình sơ kỳ, giáng một đấm xuống, người bình thường sẽ bị đánh đến mức chấn thương sọ não.
Trịnh Sở nhìn cú đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-tien-de/908712/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.