Chương trước
Chương sau
Ông ta đã mất hết kiên nhẫn, Trịnh Sở giống như một con hồ ly tinh ranh liên tục khiến cho ông ta không thể nào đánh trúng được mục tiêu.
Bởi vì sức mạnh bùng nổ trong cơ thể gây nên tiêu hao quá lớn đã khiến cho Cổ Thế Tuyệt không thể tiếp tục chịu đựng thêm nữa.
Đám người Thạch Phá Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì đều quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.
Lúc này bọn họ thấy Cổ Thế Tuyệt đã thi triển ra khí ngự vạn vật, thần sắc biến đổi dữ dội.
Đám người Thạch Phá Thiên biết rằng Cổ Thế Tuyệt đang chuẩn bị khiến cho mọi người có mặt chết cùng Trịnh Sở.
Những giọt nước lơ lửng giữa không trung giống như những viên đạn, chỉ một viên cũng có thể gây ra sát thương đáng sợ.
Cho dù Thạch Phá Thiên là võ giả cảnh giới minh kình đỉnh phong nhưng nếu bị những giọt nước kia tấn công thì ông ta chắc chắn cũng sẽ phải chết ở đây.
Thạch Phá Thiên không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, bản năng sinh tồn khiến ông ta nhanh chóng đứng bật dậy rồi bỏ chạy.
Đám người còn lại đang quỳ rạp run rẩy trên mặt đất cũng đã nhận ra sự đáng sợ của những giọt nước kia.
Khi bọn họ nhìn thấy Thạch Phá Thiên đứng lên bỏ chạy đầu tiên thì cũng ngay lập tức đứng bật dậy chạy theo.
Trịnh Sở nhìn những giọt nước lơ lửng giữa không trung của Cổ Thế Tuyệt, chỉ bình thản nói: "Tôi cho ông một cơ hội cuối cùng, sự kiên nhẫn của tôi có hạn".
"Ông có nói hay không?", Trịnh Sở gằn giọng nói, bộc phát khí tức lạnh như băng.
Cổ Thế Tuyệt nghe vậy thì cảm thấy rất buồn cười, ngay lập tức cười lớn nói: "Ha ha ha, cậu định cho tôi một cơ hội sao? Sau khi tôi thi triển xong chiêu thức này thì cho dù cậu có mạnh đến cỡ nào cũng phải chết".
Ông ta vừa dứt lời thì vô số giọt nước sắc nhọn giống như vô số viên đạn đã xé gió bắn về phía Trịnh Sở.
Đám người Thạch Phá Thiên đã chạy đi rất xa tìm chỗ nấp để tránh những giọt nước này bắn trúng.
Bang bang bang!
Những giọt nước bắn xuống mặt đất khoét ra những cái hố khiến cho đất đá bay tung tóe.
Không bao lâu sau thì ở bên ngoài Động Thiên Tử đã xuất hiện rất nhiều hố đất lởm chởm bốc khói nghi ngút, che khuất quang cảnh của toàn bộ khu vực.
Khi giọt nước sắp bắn đến trước mặt, Trịnh Sở đã nhẹ giọng nói: "Binh khí ngũ hành".
Trịnh Sở vừa dứt lời thì đã thấy một thanh kiếm dài màu trắng xuất hiện ở trong tay anh.
Trịnh Sở cầm thanh kiếm trong tay, thân hình giống như biến thành một con sư tử lớn xông thẳng về phía Cổ Thế Tuyệt.
Hàng vạn giọt nước mang theo lực sát thương đáng sợ vẫn đang bắn về phía Trịnh Sở nhưng khi chúng gặp thanh kiếm do linh lực ngưng tụ trong tay Trịnh Sở thì lập tức nổ vang, tan thành hơi nước rồi biến mất.
Cổ Thế Tuyệt vừa nhìn thấy cảnh này thì khuôn miệng đang nhếch cười đã ngay lập tức đông cứng lại.
Ông ta há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc tột độ, trong lòng cũng hết sức cả kinh, không thể ngờ Trịnh Sở lại có thể phá được chiêu của mình.
Chiêu thức này Cổ Thế Tuyệt đã tốn hết năm năm tu luyện gian khổ mới có thể thi triển ra được, bây giờ lại bị đối phương phá một cách dễ dàng, chuyện này khiến cho ông ta bị đã kích rất lớn.
Ngoài sư phụ Vương Thành Nhân thì đây là lần đầu tiên Cổ Thế Tuyệt gặp người có thể dùng lực phá chiêu của mình.
Trịnh Sở nhìn Cổ Thế Tuyệt, lạnh lùng nói: "Nhận lấy cái chết đi!"
Anh vừa dứt lời thì thanh kiếm ngưng tụ từ linh lực trong tay anh đã đâm thẳng vào ngực của Cổ Thế Tuyệt.
Phụt!
Máu tươi tuôn ra từ ngực của Cổ Thế Tuyệt mãnh liệt như một đài phun nước, đôi mắt của ông ta mở to, đồng tử co rút lại rồi ngã ầm xuống đất, trên nét mặt vẫn còn nguyên sự kinh hãi.
Chu Trang Tiêu ở bên cạnh Cổ Thế Tuyệt nhìn thấy Trịnh Sở dễ dàng giết chết Cổ Thế Tuyệt.
Ông ta rất muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng thân thể của ông ta đã bị thương rất nặng, nội tạng cũng đã rách nát hết cả.
Chỉ cần dùng lực một chút thì ông ta cũng sẽ cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy, cho dù muốn bỏ chạy cũng bất lực.
Ánh mắt của Chu Trang Tiêu tràn đầy oán hận, hận Cổ Thế Tuyệt không thể giết chết được Trịnh Sở.
Nếu như Cổ Thế Tuyệt có thể giết chết được Trịnh Sở thì Chu Trang Tiêu đã không đi sai nước cờ này.
Đến lúc đó thì ông ta sẽ trở thành người có quyền lực số một ở thành phố Giang Nam, ngay cả nhà họ Tạ cũng phải tiêu vong.
Lúc này, khói bụi bao trùm khắp nơi cũng dần tan biến.
Đám người Thạch Phá Thiên tò mò nhìn về hướng Trịnh Sở đang đứng, muốn biết tại sao tiếng nổ vừa rồi lại vang lên và tự hỏi ai là người đã bị giết chết?
Đến khi khói bụi hoàn toàn tiêu tán thì mọi người mới thấy được bóng dáng của Trịnh Sở và Cổ Thế Tuyệt.
Đám người Thạch Phá Thiên lúc này mới biết Cổ Thế Tuyệt cho dù có thi triển ra chiêu thức đáng sợ nhất thì cũng đã bị giết chết.
Đám người Thạch Phá Thiên nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy vô cùng kích động.
Đặc biệt là Thạch Phá Thiên, trong lòng ông ta đã cảm thấy vô cùng hối hận, nếu như ông ta sớm biết chuyện này thì ông ta đã không khiêu khích Trịnh Sở.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta rất lo lắng mình cũng sẽ bị Trịnh Sở giết chết mà ngay cả năng lực phản kháng ông ta cũng không có.
Nhưng Trịnh Sở chỉ phớt lờ đám người Thạch Phá Thiên.
Anh nhìn vào ánh mắt đầy oán hận của Chu Trang Tiêu trước mặt, lại nhìn thấy nét mặt hoảng sợ bất an của Chu Trang Tiêu, anh liền vươn tay phải nắm lấy cổ của ông ta.
Chu Trang Tiêu bị Trịnh Sở bóp cổ thì cố sức hét lớn: "Cậu Trịnh, tất cả là do Cổ Thế Tuyệt bắt tôi phải làm, tôi vô tội, xin cậu đừng giết tôi".
Ông ta bắt đầu đổ hết trách nhiệm lên người Cổ Thế Tuyệt, cho rằng tất cả mọi chuyện đều là do mình bị ép buộc phải làm.
Trịnh Sở không hề để ý đến những lời điêu ngoa của Chu Trang Tiêu, cuộc điện thoại trước đó của Chu Trang Tiêu anh đều đã nghe được.
Chỉ nghe một tiếng răng rắc, cổ của Chu Trang Tiêu đã bị vặn gãy làm hai đoạn.
Sau khi Trịnh Sở giết Chu Trang Tiêu, anh lại đi thẳng về phía Động Thiên Tử.
Mục đích chính anh đến đây không phải để chiến đấu với Cổ Thế Tuyệt mà là để lấy ngọc ba màu.
Chu Trang Tiêu và Cổ Thế Tuyệt không giữ ngọc ba màu, vì vậy ngọc ba màu vẫn còn ở trong Động Thiên Tử.
Trịnh Sở cũng có chút tò mò, rốt cuộc bên trong có thứ gì đáng sợ mà ngay cả Cổ Thế Tuyệt cũng không có gan chạy vào đoạt lấy ngọc ba màu?
Đám người Thạch Phá Thiên nhìn theo Trịnh Sở đang bước vào Động Thiên Tử.
Có người run rẩy sợ hãi, nhỏ giọng nói: "Nghe nói quái vật trong Động Thiên Tử rất đáng sợ, Trịnh đại sư chạy vào trong đó làm gì?"
"Tôi đoán rằng cậu ta muốn lấy được thứ bên trong động".
"Cho dù Trịnh đại sư lợi hại hơn Cổ Thế Tuyệt nhưng con quái vật bên trong thật sự rất hung dữ".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.