Lưu Tổ Doanh nhìn thấy phản ứng đầy sợ hãi của mọi người ở đây dành cho mình thì hết sức hài lòng.
Anh ta nhìn Trịnh Sở, giọng đầy nghiêm túc nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có theo tôi đi gặp ông chủ của tôi hay không?”
Tạ Bá Ngọc bên cạnh thấy Lưu Tổ Doanh hùng hổ như thế thì dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lưu Tổ Doanh, nói: “Giám đốc Lưu, trung tâm thương mại Phú Vinh các cậu tiếp đãi khách của mình như thế hả?”
“Cậu Trịnh không đi thì cậu bắt đầu tỏ thái độ như thế à?”, Tạ Bá Ngọc biết Trịnh Sở lợi hại thế nào nên kiên quyết đứng về phía anh.
Lưu Tổ Doanh thấy Tạ Bá Ngọc nói đỡ cho Trịnh Sở thì cười ha hả nói: “Ông Tạ, ông ở thành phố Giang Nam này quá lâu rồi nên tưởng mình to mình lớn lắm hả?”
Anh ta nói xong thì dừng lại một lát, sẵng giọng nói: “Có lẽ ông cũng là người máu mặt ở thành phố Giang Nam này, nhưng tỉnh Thiên Xuyên to như vậy, nước Hoa Hạ lớn thế này, ông lại là cái thá gì?”
“Ông chủ tôi muốn gặp anh ta, chẳng lẽ không phải là may mắn của anh ta ư?”
Tạ Bá Ngọc thấy một giám đốc nho nhỏ như Lưu Tổ Doanh mà cũng dám nói mình như thế trước mặt bao người, đúng là tức không để đâu cho hết.
Ông ta nhìn Lưu Tổ Doanh với vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Nếu cậu Trịnh không muốn đi, tôi nhất định không để các người dẫn cậu ấy đi”.
Lưu Tổ Doanh cười ha hả nói: “Thế thì lấy ra bản lãnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-tien-de/908692/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.