Chương trước
Chương sau
Trịnh Sở nhìn Tạ Phi Phi nói: “Phi Phi, em không đi học hả? Tại sao lại ở đây phụ giúp thế này?”
Tạ Phi Phi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị họ buôn bán cũng khá tốt, nên em đến đây phụ kiếm chút tiền tiêu vặt thôi”.
Cô ấy nói xong thì chuyển tầm mắt sang Hứa Thanh Vân.
Hứa Thanh Vân bèn gật đầu, nói: “Dù sao cũng phải thuê người, Phi Phi còn là em họ tôi, nên dứt khoát nhận con bé vào phụ giúp chút việc”.
Trịnh Sở thấy trễ rồi mà bọn Vương Mậu vẫn chưa tới bèn mỉm cười nói: “Nay sắc trời cũng không còn sớm, em mau về nghỉ ngơi sớm một chút đi”.
Tạ Phi Phi ừm một tiếng, cùng Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rời khỏi quán, khóa lại cẩn thận.
Trịnh Sở thấy ngã tư đường bên ngoài là một mảnh tối đen, nói: “Phi Phi, ký túc xá của em có xa nơi này lắm không? Nếu xa thì anh với Thanh Vân đưa em về nhà”.
Tạ Phi Phi lắc đầu nói: “Ký túc xá của em ở ngay gần đây này”.
Cô ấy nói xong bèn vẫy tay chào tạm biệt Trịnh Sở và Hứa Thanh Vân rồi đi.
Chờ đến khi Tạ Phi Phi đi rồi.
Hứa Thanh Vân lại nhìn Trịnh Sở, cơn tức trong lòng vẫn chưa hề nguôi ngoai.
“Trịnh Sở, lần sau anh đừng dùng bạo lực để giải quyết vấn đề nữa được không vậy?”, lòng Hứa Thanh Vân cực kỳ lo lắng, Trịnh Sở cứ dùng bạo lực để giải quyết thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện lớn mà thôi.
Huống chi trong xã hội hiện đại này, đấm đá giỏi thì sao, người ta có tiền có thế, muốn giải quyết một người thì chỉ cần bỏ tiền ra thuê một kẻ giỏi hơn, hoặc là lén lút tặng cho một viên kẹo đồng thì anh cũng chỉ có thể chờ chết.
Trịnh Sở cười cười nói: “Tôi sẽ cố gắng”.
Hứa Thanh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, chẳng có cách nào với Trịnh Sở.
Khi hai người về đến nhà, Hứa Thanh Vân chỉ thấy cơ thể mình mệt muốn chết.
Hôm nay những âm thanh tất bật trong quán vang lên từ sáng sớm đến tận chiều tối, cô còn chẳng có nổi chút thời gian để nghỉ ngơi.
Cứ tưởng có thể kiếm được mấy ngàn, kết quả là Trịnh Sở với Vương Mậu đánh nhau, trực tiếp phá hỏng bàn ghế và những thứ trong quán, kéo tuột tiền lời hôm nay về con số không.
Trịnh Sở đi vào bếp, mang ba hộp dược thảo quý hiếm lấy về từ Vạn Thảo Cốc, thả vào nồi áp suất theo công thức luyện chế đan dược.
Dùng nồi áp suất để luyện chế đan dược.
Chẳng mấy chốc, trong bếp đã tràn ngập mùi thuốc của đan dược đan luyện chế.
Hứa Thanh Vân vốn đã rất mệt mỏi rồi, khi ngửi thấy mùi thuốc thì cảm thấy cơ thể trở nên thoải mái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Trịnh Sở đã luyện chế cả hộp dược thảo thành đan dược thật nhỏ.
Vẫn còn hai hộp dược thảo quý hiếm chưa được luyện chế, vẫn cất trong phòng.
Hứa Thanh Vân dậy từ rất sớm, ngáp một cái rõ to.
Giấc ngủ đêm qua cực kỳ chất lượng, là buổi tối yên bình nhất của cô trong mấy năm nay.
Cô ngửi thấy mùi thuốc tràn ngập trong phòng, nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Trịnh Sở lại luyện chế nước thuốc cho ông Tạ hả?”
Khóe miệng Hứa Thanh Vân chợt cong lên nụ cười khẽ, cho rằng Trịnh Sở biết sợ rồi, đang luyện chế nước thuốc cho Tạ Bá Ngọc để nhận lỗi.
Cô tin Tạ Bá Ngọc sẽ tha thứ cho Trịnh Sở, từ nay về sau Trịnh Sở sống cho hết cuộc đời này.
Trịnh Sở nấu thức ăn trong bếp, thấy Hứa Thanh Vân xuống lầu thì nhoẻn miệng cười khẽ: “Dậy rồi hả”.
“Hôm qua anh không ngủ hả?”, Hứa Thanh Vân nhìn thùng rác trong bếp đã sắp chứa đầy bột thuốc.
Trịnh Sở nói: “Đêm qua khá tỉnh táo nên không ngủ”.
Hứa Thanh Vân cười ha hả nói: “Bây giờ anh biết hối cải là tốt rồi, ngoan ngoãn sống đến hết đời là xong thôi”.
Cô cứ tưởng đêm qua Trịnh Sở sợ đến nỗi ngủ không yên.
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì chẳng hiểu mô tê gì, anh làm sai cái gì rồi, hối cải cái gì mới được chứ.
Hứa Thanh Vân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trịnh Sở thì cười cười, không vạch trần, để anh giữ được chút thể diện.
Hai người giải quyết xong bữa sáng rất nhanh.
Hứa Thanh Vân nhìn Trịnh Sở nói: “Hôm nay anh có bận chuyện gì không vậy?”
“Không có”, Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, khó hiểu nói: “Sao dưng không lại hỏi thế”.
Hứa Thanh Vân bình thản nói.
“Sáng Phi Phi phải đi học, anh không bận chuyện gì thì tới quán phụ giúp một tay đi, anh cũng là cổ đông rất lớn của quán mà”.
Cô thấy rất khó hiểu, từ lần trước Trịnh Sở bày biện đủ thứ trong quán thì việc làm ăn của quán tốt lên rất nhiều.
Khi đó Hứa Thanh Vân cực kì khinh thường, kết quả là hôm sau vừa mở cửa bán thì việc làm ăn đã lên như diều gặp gió.
Đúng là Trịnh Sở không bận rộn gì thật, còn chuyện đột phá lên cảnh giới trúc cơ trung kỳ thì cũng không nóng vội nhất thời, chậm rãi tôi luyện đến cảnh giới hoàn hảo nhất rồi hẵng đột phá.
Trịnh Sở gật đầu, cùng Hứa Thanh Vân đến quán.
Khi Hứa Thanh Vân và Trịnh Sở đến quán thì chỉ mới hơn tám giờ sáng.
Hai người cứ tưởng là bên ngoài quán không có ai.
Nào ngờ khi họ tới thì bên ngoài đã có hơn mười người, vẻ mặt đầy nôn nóng chờ đợi quán mở cửa.
Hứa Thanh Vân thấy thế thì mặt đầy tươi cười, lập tức mở cửa quán, bắt đầu rửa nguyên liệu nấu ăn.
Trịnh Sở cũng theo vào, giúp Hứa Thanh Vân cắt nguyên liệu nấu ăn xong thì bắt đầu luôn tay luôn chân bưng món lên bàn.
Hứa Thanh Vân vừa nấu ăn vừa nhìn dáng vẻ Trịnh Sở bưng bê, cười nói: “Thế này có phải tốt hơn không, cần gì cứ phải đánh đấm suốt ngày thế”.
Bất tri bất giác đã là một giờ trưa, khách trong quán cũng vơi dần đi.
Hứa Thanh Vân lau gương mặt đầy mồ hôi, tạp dề trên người cũng đã bẩn.
Cô nhìn Trịnh Sở, mỉm cười nói: “Mệt lắm rồi đúng không, mau nghỉ ngơi một lát đi, sau bốn giờ lại bắt đầu có khách vào”.
Trịnh Sở nhìn Hứa Thanh Vân, hỏi: “Sao không trực tiếp thuê thêm người?”
Anh đường đường là độ kiếp tiên tôn, giúp vợ bưng thức ăn, rửa rau rửa thịt thì cũng không sao.
Nhưng đây rõ ràng là vấn đề có thể giải quyết bằng cách thuê thêm người, sao không làm thế luôn đi cho dễ.
Hứa Thanh Vân nói: “Tôi đang tiết kiệm tiền cho anh đó, sau này việc làm ăn thuận lợi rồi, mở một cái quán lớn hơn nữa, dần dần phát triển lên…”
Trịnh Sở nghe Hứa Thanh Vân nói thế thì hết sức cạn lời.
Đường đường là độ kiếp tiên tôn mà cũng cần phải kiếm tiền bằng mấy cái thủ đoạn đó ư?
Sau lưng, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Hàn Băng, nghe nói quán ăn này nấu nướng khá ngon, bây giờ là hơn một giờ rồi, không còn đông đúc như trước nữa, chúng ta vào trong nếm thử xem”.
Trịnh Sở nghe thấy giọng nói đó thì lập tức ngước lên, quay lại nhìn, trông thấy Lâm Đức Vượng trong bộ tây trang phẳng phiu, mặt đầy tươi cười cùng Hứa Hàn Băng bước vào quán.
Khi Hứa Hàn Băng vào trong quán mới trông thấy Trịnh Sở đang lau bàn.
Cô ta hết sức ngạc nhiên, miệng há thành hình chữ O: “Trịnh Sở, không ngờ cậu lại lau bàn ở đây!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.