Anh đi vào nơi hẻo lánh, nhìn thấy một ông già mặc bộ đồ cũ nát, quần áo đã vá đến mấy trăm mảnh, gương mặt khắc khổ, giống như đã lâu chưa được ăn no. 
Ông già thấy có người đi tới sạp hàng của mình, trong lòng vui sướng vạn phần. 
Vì chỗ của ông ta vô cùng vắng vẻ, gần như không có khách tới. 
“Cho hỏi cậu muốn mua gì?”, ông già chỉ bày vài cọng dược liệu khô héo trên quầy hàng, không khác gì đồ bỏ. 
Trịnh Sở nhìn chăm chú mấy cọng dược liệu này, sau đó cầm lấy một nhánh cây nhìn có vẻ khô héo nhưng lại tràn đầy linh lực, hỏi: “Tôi lấy cây này”. 
“Cây này giá mười ngàn”, ông già báo đúng giá trong lòng xong thì lại cảm thấy hơi cao quá, sợ người thanh niên này không mua. 
Trịnh Sở cũng không cò kè mặc cả, chỉ nói: “Tôi lấy”. 
Nhánh cây này nhìn rất tầm thường, thực tế nó lại là một trong những dược liệu cần thiết để luyện chế đan dược. 
Đừng nói mười ngàn, với người biết nhìn hàng thì trăm ngàn hay triệu họ cũng mua ấy chứ. 
Hơn nữa nhìn ông già này rất giống người mẹ đã qua đời của anh, nên Trịnh Sở không muốn mặc cả. 
Dù gì mười ngàn với anh cũng chỉ là một con số mà thôi. 
Ông già không ngờ Trịnh Sở lại mua, vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn ân nhân, cảm ơn ân nhân”. 
Nhà ông ta nghèo khó, còn một người cháu vừa mới lên cấp 2. 
Giờ là lúc nộp học phí, thấy Trịnh Sở mua dược liệu, ông ta vui sướng vô cùng. 
Ông già chưa vui vẻ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-tien-de/908605/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.