Anh thoáng nhíu mày: “Thu lại từ bao giờ?” 
“Sau khi anh mất tích nửa năm”, Hứa Thanh Vân nói xong câu này thì ngừng lại trong chốc lát: “Phòng của anh ở tầng một”. 
Nói xong, cô đi về phía tầng hai, biểu cảm rất lạnh lùng. 
Trịnh Sở nhìn gương mặt lạnh nhạt của Hứa Thanh Vân, trong lòng cũng không suy nghĩ nhiều về thái độ của cô với mình, dù sao mấy năm nay anh đã nợ cô quá nhiều. 
Anh tới căn phòng sơ sài của mình, khóa trái cửa, chuẩn bị tu luyện lần nữa. 
Trong thế giới tu tiên, anh là độ kiếp tiên tôn chí tôn vô thượng, bây giờ ở Trái Đất, anh và người bình thường chẳng khác gì nhau, trong cơ thể chỉ còn sót lại một chút linh lực rất mỏng manh. 
Anh phải nhân lúc linh lực trong cơ thể còn chưa tiêu tan hết mà bước chân vào hàng ngũ tu tiên giả lần nữa. 
Chỉ có thực lực mới khiến Trịnh Sở cảm thấy yên tâm. 
Hiện giờ Trái Đất linh lực rất loãng, căn bản không thể nào giúp con người tu tiên được. 
Trịnh Sở lấy từ trong tay áo ra một hạt châu màu đen, to bằng khoảng đầu ngón tay cái. 
Hạt châu này, anh kiếm được từ một di tích nào đó ở thế giới tu tiên. 
Kể cả khi đạt tới độ kiếp tiên tôn, Trịnh Sở vẫn chưa nắm bắt được bí mật của hạt châu này, chỉ biết rằng nó rất kỳ lạ, vô cùng hữu dụng với việc tu luyện. 
Điều khiến anh không ngờ tới là bao nhiêu pháp bảo đem theo tới Trái Đất bị tiêu tán hết, chỉ còn mỗi hạt châu màu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-thuong-tien-de/908595/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.