Chương trước
Chương sau
Tình huống như thế nào?
Xảy ra chuyện gì?
Vừa rồi, Mục Vân rõ ràng lâm vào tu luyện, căn bản không phát giác làm sao đột nhiên lại vung ra một kiếm.
Mà một kiếm này còn chém giết Tề Hiến, Tề Hiến chính là Linh Huyệt cảnh tam trọng, mà Mục Vân vẫn chỉ là Linh Huyệt cảnh nhất trọng thôi.
- Giết ta? Một mình ngươi? Ngươi làm được sao?
Rút kiếm, nhìn Hoàng Thượng Vũ, ánh mắt Mục Vân lóe ra ánh sáng quỷ dị.
Kẻ giết người, sẽ vĩnh viễn phải bị người giết!
Người kính ta một thước, ta tôn người một trượng.
Người nhục ta một ly, ta giết người ngàn dặm!
Đây là tác phong làm việc của Mục Vân, đây là thủ đoạn của Mục Vân.
- Nhưng ngươi không cần phản kháng, bởi vì, hôm nay ngươi sẽ chết.
- Ngươi...
Hai chân Hoàng Thượng Vũ đã như nhũn ra.
- Ngươi dám giết ta?
- Vì sao ta lại không dám? Ngươi năm lần bảy lượt muốn giết ta, ta giết ngươi có gì không được?
- Ta là hoàng thất...
- Đừng lấy thân phận cửu hoàng tử hoàng thất của ngươi ra dọa ta, ngươi đã dám giết ta, nhất định là bằng vào thân phận cửu hoàng tử hoàng thất của ngươi, vậy thì ta dám giết ngươi cũng là bằng thân phận thiếu tộc trưởng Mục gia của ta.
- Ngay khi ngươi quyết định giết ta thì hẳn phải biết, sẽ có một ngày như vậy!
Giơ kiếm, xuất kiếm, máu tươi!
Mục Vân không cho Hoàng Thượng Vũ một chút cơ hội nói chuyện, trực tiếp giơ kiếm, một Phong Khởi Vân Trảm, Hoàng Thượng Vũ căn bản không cách nào tránh né, kiếm qua, máu chảy.
Giết, chỉ là một động tác đơn giản!
Trong chốc lát, toàn bộ luyện võ tràng yên tĩnh như chết.
Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, Lâm Hiền Ngọc cùng với mấy người Hoàng Thượng Vũ mang tới đều trợn mắt hốc mồm.
Giết!
Cứ như vậy, giết!
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại dám giết cửu hoàng tử, ngươi muốn chết!
Rốt cục, một gã hộ vệ răng run lên, nhịn không được quát.
Chỉ là vừa xoay người nhìn thấy một ánh mắt của Mục Vân, hai chân người đó đã lập tức mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Người này ngay cả cửu hoàng tử cũng dám giết, còn có cái gì là hắn không dám làm.
- Trở về nói cho chủ tử cao hơn của các ngươi, hoặc là phụ thân của tên ngu ngốc này biết, người là ta giết, muốn đến tìm ta thì cứ tìm.
Trong bụng Mục Vân kìm nén một cỗ tức giận, quát.
- Cút!

Âm thanh vừa vang lên, những người kia lập tức không dám dừng lại, lưu lại thi thể Hoàng Thượng Vũ, lộn nhào trốn khỏi.
- Ngươi giết hắn, sẽ rất phiền phức!
- Phiền phức sao? Chưa chắc!
Mục Vân mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, cười nói:
- Tốt, kiếm chiêu đã lĩnh ngộ, tâm tình thật tốt, đi thôi.
Lần này, Mục Vân đã thật sự bị ép đến có chút phiền.
Những đệ tử này dựa vào thế lực hoàn khố nhà mình, bình thường ăn uống, cá cược, chơi gái, bây giờ ngay cả hắn cũng muốn giẫm.
Hắn đã cảnh cáo Hoàng Thượng Vũ, thế nhưng gia hỏa này vẫn minh ngoan bất linh.
Giết người, đối với hắn chỉ có lẽ là trò chơi, thế nhưng đối với Mục Vân thì lại là tức giận thật sự.
Có lẽ là sau khi hắn đi vào Nam Vân thành, quá biết điều nên đã làm cho tất cả mọi người tưởng rằng, hắn là một thiếu gia đến từ Bắc Vân thành, chỉ là một đồ nhà quê, có thể mặc người nhào nặn.
Sau ngày hôm nay, có thể sẽ có rất nhiều phiền phức, thế nhưng Mục Vân cũng biết, nhường nhịn thì phiền phức sẽ càng nhiều.
- Ngươi còn quên hai học viên của ngươi.
- A, khụ khụ... Tô Hân Nhiên, Lăng Vũ Nguyệt, không có ý tứ, không có ý tứ, đạo sư ở trước mặt các ngươi triển lộ một mặt máu tanh, thật sự là không có ý tứ.
Vụt...
Chỉ là, Mục Vân vừa nói dứt lời, Lăng Vũ Nguyệt lại đột nhiên rút kiếm.
Âm thanh phốc phốc phốc phốc vang lên, Lăng Vũ Nguyệt một kiếm tiếp lấy một kiếm đâm ra, toàn bộ đâm vào trên người Hoàng Thượng Vũ đã chết đi, tiên huyết càng ngày càng nhiều...
- Ông trời ơi..! Các ngươi có thù hận gì mà hạ thủ hung ác như vậy!
Nhìn một thiếu nữ an tĩnh như Lăng Vũ Nguyệt động thủ, Mục Vân cảm giác phía sau lưng trở nên lạnh lẽo.
- Mục đạo sư, là như vậy, Lăng Vũ Nguyệt là nhi nữ của các chủ Linh Bảo các, Linh Bảo các bị hoàng gia bức bách, ép Vũ Nguyệt đính hôn với cửu hoàng tử, mà cửu hoàng tử này...
- Nha...
Mục Vân lộ ra một biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ, nhẹ gật đầu.
Nữ nhân lúc điên cuồng, quả thực là...
Thao Thiết cự thú!
- Khụ khụ...
Vậy thì, Vũ Nguyệt, có thể, có chừng có mực!
Nhìn Lăng Vũ Nguyệt càng ngày càng hăng hái, Mục Vân bất đắc dĩ nói.
Cuối cùng, Lăng Vũ Nguyệt dừng trường kiếm trong tay lại, đứng tại chỗ, kinh ngạc ngẩn người.
- Đa tạ Mục đạo sư!
Vứt trường kiếm xuống, Lăng Vũ Nguyệt khom người chào, sắc mặt chân thành nói.
- Khách khí, loại cặn bã này, ai đến cũng không từ chối!
Mục Vân cười ha ha một tiếng, không có chút nào bởi vì chém giết Hoàng Thượng Vũ mà lộ ra nửa điểm áy náy.
Loại cặn bã này, đúng là ai đến cũng không có từ chối!
- Nga, đúng rồi, Tô Hân Nhiên, ngươi nói muốn luyện đan đúng không? Nhưng vẫn luôn không thành công, đến cùng là tình huống như thế nào?

Bỏ chủ đề qua một bên, Mục Vân không thèm để Hoàng Thượng Vũ ở trong lòng chút nào.
- Là như vậy, Mục đạo sư!
Nghe thấy luyện đan, Tô Hân Nhiên vội vàng nói:
- Mỗi lần luyện đan, ta luôn vào một bước cuối cùng, tạc (nổ) đan.
- Tạc đan?
Mục Vân ngẩn ngơ.
Tạc đan, loại tình huống này cũng xuất hiện không ít, thế nhưng liên tục tạc đan, vậy cũng chỉ có một loại khả năng!
- Như vậy, ngươi đi theo ta, để ta xem thử ngươi luyện đan như thế nào!
- Được!
Bốn người một nhóm, trực tiếp rời khỏi, thi thể Hoàng Thượng Vũ cô độc nằm trên mặt đất, sớm đã là thủng trăm ngàn lỗ.
Mãi đến lúc nửa đêm, trên luyện võ tràng phía của Lôi Phong viện mới xuất hiện mấy trăm bóng người, đạp trên ánh trăng, không một chút hơi thở, lặng yên đi tới.
Một người mặc phục sức lân giáp màu ám kim, trong đêm tối, dưới ánh trăng lóng lánh kim quang nhàn nhạt, đầu đội mào, uy vũ bất phàm.
- Chết rồi, chết nửa ngày!
Nhìn thi thể nằm trên đất, một người cầm đầu trầm giọng nói.
- Đáng chết, thiếu tộc trưởng Mục gia kia muốn làm gì? Muốn gây ra chiến tranh giữa hai nhà Mục - Hoàng sao?
Một ám kim lân giáp vũ vệ khác nhịn không được mắng thầm.
- Bây giờ nói những chuyện này thì làm được cái gì?
Một người cầm đầu nói:
- Tranh thủ thời gian thông báo hoàng thượng, chuyện này, không phải chúng ta có thể xử lý!
- Không cần!
Ngay vào lúc này, phía sau mấy trăm người bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, bước chân nhẹ nhàng, mấy lắc mình máy cái đã đi đến bên cạnh thi thể Hoàng Thượng Vũ.
- Lục gia!
Nhìn thấy người tới, mấy trăm tên ám kim vũ vệ đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu.
Lục hoàng tử Hoàng thất - Hoàng Thương Kha!
- Người chết như thế nào?
Hoàng Thương Kha mặt không biểu tình, lạnh lùng nói.
- Khởi bẩm lục gia, đây là Tiểu Quý Tử bên cạnh cửu gia, hắn hiểu rõ mọi việc!
Tên hộ vệ kia kéo theo một người, khom người nói.
- Nói! Có một lời nói dối, ta sẽ để ngươi sống không bằng chết!
- Vâng vâng vâng!
Tiểu Quý Tử bịch quỳ trên mặt đất, nói rõ ràng trước sau, một chữ không sót nói.
Lúc này, hắn thật không dám thêm mắm thêm muối, hắn hiểu rõ vị lục gia trước mắt này khủng bố đến mức nào, nhìn sắc mặt hòa ái, nhưng nếu ra tay lại làm cho người ta cảm thấy khủng bố.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.